Ta Có Nhất Kiếm (Bản Dịch Full)

Chương 2899 - Chương 2899: Gói Lại

Chương 2899: Gói Lại Chương 2899: Gói Lại

CHƯƠNG 2899

GÓI LẠI

nói xong, hắn lôi kéo Chúc Đào xoay người rời đi

Diệp Quan trực tiếp lôi kéo Chúc Đào đi vào trong quán cơm học viện, đây là quán cơm học viện mở, nhưng không phải miễn phí, cần tự trả tiền, bình thường đều là một số đệ tử nhà có tiền và đạo sư tới ăn

Diệp Quan cùng với Chúc Đào vừa tới cổng quán cơm, một nam tử mặc áo dài vải thô, bên hông buộc một cây dây gai ra đón, nam tử vừa ra đón, gương mặt nở nụ cười, biểu lộ kính cẩn, nhưng khi nhìn thấy Diệp Quan cùng với Chúc Đào, nụ cười của y lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy tan biến, kính cẩn cũng biến mất, sống lưng cũng đứng thẳng lên

nam tử cực kỳ phiền chán phất phất tay:

- Xin cơm đi địa phương khác đi…

Diệp Quan phất tay một cái, một miếng Linh Tinh bay đến trước mặt nam tử, vào lúc thấy miếng Linh Tinh kia, con mắt nam tử lập tức bừng sáng, nụ cười lập tức hiển hiện:

- Hai vị khách quan, mời, mời vào

Diệp Quan lôi kéo Chúc Đào có chút thấp thỏm đi tới một cái bàn trong đó ngồi xuống, hắn tùy ý gọi vài món ăn, sau đó nhìn thoáng qua nam tử kia:

- Làm nhanh lên

nam tử vội nói:

- Xong ngay, xong ngay

nói xong, y lui xuống

Chúc Đào liếc mắt đánh giá bốn phía, nhìn bốn phía trang trí xa hoa như thế, y càng thêm lo lắng thấp thỏm, chậm rãi đứng lên, sau đó nói:

- Diệp tiểu đệ, ta… ta không đói bụng…

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Đào lão ca, ngươi là cố ý đến tìm Hạnh Nhiễm?

Chúc Đào gật đầu:

- Ừm, chúng ta đã xoay sở đủ học phí cho nàng, ta là cố ý đến đưa học phí cho nàng, ta… ài…

Nói đến đây, y thở dài thật sâu, trông rất chán nản

Diệp Quan biết đây là vì thái độ vừa rồi của Chúc Hạnh Nhiễm vừa rồi, thế là khuyên nhủ:

- Hạnh Nhiễm còn nhỏ, có một số chuyện còn chưa hiểu, về sau nàng sẽ từ từ lý giải

Chúc Đào lắc đầu:

- Ta không trách nàng, là chúng ta làm cha mẹ để nàng thua thiệt, Diệp tiểu đệ, ngươi không biết, đứa nhỏ này số khổ, từ nhỏ đã sinh hoạt với chúng ta ở địa phương kia, tối tăm không ánh mặt trời, nguyện vọng lớn nhất đời này của ta và Khương đại thẩm chính là hi vọng nàng có thể rời khỏi khu dân nghèo kia, mà chính nàng cũng hết sức nỗ lực… ngươi có biết không? Nàng bắt đầu từ mười tuổi, liền một thân một mình từ khu bình dân đi đến Thần Miếu học viện…

Nói đến đây, trong mắt của y đột nhiên ẩn chứa nước mắt:

- Ta biết, bởi vì nguyên nhân thân phận của ta và Khương đại thẩm, nàng thường xuyên bị bạn học học viện xem thường, lần này ta thật sự là không có cách nào, bình thường ta đều là ước định trước gặp mặt nàng ở bên ngoài học viện, nhưng lần này, hai ngày liên tục nàng cũng không có đi ra, ta có chút lo lắng, cho nên liền…

Nói xong, y dường như nghĩ đến cái gì, vội vàng lấy ra một cái khăn đưa cho Diệp Quan:

- Diệp tiểu đệ, trong này là học phí còn lại của nàng, ngươi giúp ta đưa cho nàng

Diệp Quan nhìn thoáng qua cái khăn kia, khẽ gật đầu:

- Được

nói xong, hắn thu hồi cái khăn kia

lúc này, đồ ăn đã bưng lên, Diệp Quan gọi một con gà, một con cá, còn có một bát thịt kho tàu cùng với mấy món ăn mặn

vào lúc thấy đồ ăn, Chúc Đào lập tức sửng sốt, y đã bao giờ thấy những thứ này?

Diệp Quan cười nói:

- Đào lão ca, ăn đi

nói xong, hắn đưa đũa tới trước mặt Chúc Đào

Chúc Đào có chút lưỡng lự:

- Diệp tiểu hữu, những thứ này tốn không ít tiền?

Diệp Quan mỉm cười:

- Không tốn bao nhiêu, nào, ăn cái đã

Chúc Đào do dự một hồi lâu, sau đó mới bắt đầu động đũa

y rõ ràng là lần đầu tiên ăn những thức ăn này, vừa mới ăn, y liền mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi:

- Diệp tiểu hữu, thứ này…

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Làm sao?

Chúc Đào mặt mũi tràn đầy khó có thể tin:

- Trên đời này lại còn có đồ ăn ngon như vậy…

Nụ cười trên mặt Diệp Quan lập tức ngưng kết, hai tay hắn đặt dưới bàn trong bất tri bất giác chậm rãi nắm chặt lại

Chúc Đào ăn rất nhanh, ăn một hồi, y đột nhiên nhìn về phía Diệp Quan:

- Diệp tiểu đệ, ngươi… ngươi cũng ăn đi…

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Ta không đói bụng, ngươi ăn đi

Chúc Đào khẽ gật đầu, y tiếp tục ăn, đang ăn, y đột nhiên ngừng lại

Diệp Quan nói:

- Làm sao?

Chúc Đào do dự một chút, sau đó nói:

- Diệp tiểu đệ, những thứ này… ta có khả năng đóng gói lại không? Ta…

Nói đến đây, y đột nhiên trở nên có chút xấu hổ

Diệp Quan mỉm cười nói:

- Dĩ nhiên có khả năng, dĩ nhiên có khả năng

nói xong, Diệp Quan nhìn về phía tiểu nhị cách đó không xa kia:

- Ngươi qua đây

tiểu nhị vội vàng đi tới:

- Khách quan có dặn dò gì?

Diệp Quan nói:

- Đóng gói lại cho ta

tiểu nhị lập tức sửng sốt:

- Đóng, đóng gói?

Diệp Quan nhíu mày:

- Có vấn đề?

Bình Luận (0)
Comment