CHƯƠNG 2900
CHƯA THẤY QUA AI NGHÈO NHƯ VẬY
Tiểu nhị nhìn thoáng qua Chúc Đào mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng bên cạnh Diệp Quan, trong lòng tuy có chút xem thường, nhưng vì mặt mũi của tiền, y vẫn gật đầu:
- Khách quan chờ một lát
nói xong, y quay người rời đi
sau khi đi ra sau quầy, tiểu nhị khinh bỉ nói:
- Ăn một bữa cơm thế mà còn đóng gói, lão tử chưa thấy qua ai nghèo như vậy, thứ đồ gì không biết…
Trên bàn cơm
Diệp Quan cười nói:
- Đào lão ca, ngươi khi nào trở về?
Chúc Đào lau miệng, nói:
- Lập tức đi ngay
Diệp Quan hơi kinh ngạc:
- Nhanh như vậy?
Chúc Đào khẽ gật đầu, mỉm cười:
- Ta lần này tới là ngồi xe ngựa của Khoáng trưởng giám sát, y ban đêm liền đi, cho nên, ta ban đêm cũng phải đi, bằng không, ta đến lúc đó sẽ phải đi bộ trở về, nếu như đi bộ trở về, phải mất thời gian một tháng, đừng nói một tháng, một ngày ta cũng không thể chậm trễ…
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Được
lúc này, tiểu nhị lấy ra mấy cái túi
Diệp Quan trực tiếp đóng gói đồ ăn trên bàn, cuối cùng chứa ở trong một cái túi
Chúc Đào cũng hỗ trợ cùng đóng gói, nhìn thấy Chúc Đào ngay cả một chút cặn canh cũng đóng gói lại, trong mắt tiểu nhị kia lập tức một lần nữa lộ ra vẻ khinh bỉ
làm cả một đời, chưa thấy qua ai nghèo như vậy
kỳ thật, làm tiểu nhị, cuộc sống của y cũng không tốt bao nhiêu, y sở dĩ xem thường, còn có một nguyên nhân, đó chính là làm việc trong quán cơm, nếu như khách nhân không có ăn hết cơm canh, vậy tương đương là của bọn hắn, mà hai người trước mắt đóng gói toàn bộ, vậy liền mang ý nghĩa, y ngay cả sợi lông cũng đều không có…
Sau khi đóng gói xong, Diệp Quan thanh toán tiền, sau đó mang theo Chúc Đào rời đi, vừa ra cửa quán cơm, hắn đột nhiên sửng sốt, bởi vì có một nữ tử đâm đầu đi tới, chính là Táng Cương
nàng ăn mặc cũng không được khá lắm, váy cũ nát, cộng thêm mũ đỏ rách rưới trên đỉnh đầu
nhìn thấy Diệp Quan, nàng không nói gì, trực tiếp đi về phía quán cơm
Diệp Quan nhìn thoáng qua Táng Cương sượt qua người, sau đó mang theo Chúc Đào rời đi
Táng Cương đi vào trước quán cơm, tiểu nhị kia ngăn cản nàng, y liếc mắt đánh giá Táng Cương, cau mày, chán ghét nói:
- Xin cơm liền đi địa phương khác
Táng Cương nhìn tiểu nhị, không nói lời nào
tiểu nhị thấy dáng người nàng nhỏ gầy, không khỏi hung dữ trừng mắt nhìn nàng:
- Nhìn cái gì hả? Lại nhìn ta móc hai tròng mắt của ngươi ra
Táng Cương lập tức lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó xoay người chạy
tiểu nhị cười đắc ý…
Diệp Quan sau khi mang thoe Chúc Đào đi ra bên ngoài, hắn quay đầu nhìn về phía Chúc Đào:
- Đào lão ca, ngươi chờ ở chỗ này một chút
nói xong, hắn quay người chạy đi
Chúc Đào hơi nghi hoặc một chút
không bao lâu, Diệp Quan khiêng một bao tải to chạy tới, hắn để bao tải kia xuống, sau đó cười nói:
- Đào lão ca, trong bao đều là một chút bánh mì lương khô, chủng loại có thể cất giữ thật lâu kia, ngươi mang về đi
Chúc Đào vội nói:
- Diệp tiểu đệ, làm như vậy không được, không được…
Diệp Quan đặt bao tải ở trước mặt y, cười nói:
- Mau trở về thôi
Chúc Đào do dự một chút, sau đó nói:
- Diệp tiểu đệ, ngươi…
Diệp Quan cười nói:
- Đi nhanh đi
Chúc Đào khẽ gật đầu:
- Được
nói xong, y nâng bao tải lên liền muốn rời đi, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, y quay người nhìn về phía Diệp Quan:
- Diệp tiểu hữu, ta luôn có cảm giác ngươi không phải người bình thường, ta… ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Nhiễm không?
Diệp Quan gật đầu:
- Được
Chúc Đào nhếch miệng cười một tiếng:
- Tạ ơn
nói xong, y nâng bao tải lên quay người rời đi
nhìn Chúc Đào tan biến ở cuối tầm mắt, Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, quay người rời đi
Diệp Quan đi vào ngoại viện, sau khi trải qua nghe ngóng, hắn tìm được Chúc Hạnh Nhiễm, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc chiếc váy kia, trên mặt nàng như bao một tầng sương lạnh
Diệp Quan đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, hắn lấy ra một cái khăn đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm:
- Đây là học phí phụ thân ngươi mang tới cho ngươi, còn có, y đã đi
Chúc Hạnh Nhiễm sau khi yên lặng một lát, nàng tiếp nhận khăn
Diệp Quan không nói gì thêm, hắn quay người rời đi
Chúc Hạnh Nhiễm cũng quay người rời đi, nhưng sau khi đi vài bước, nàng đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi có phải là hết sức xem thường ta?
Diệp Quan dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn:
- Đúng, ta là ghét y làm ta mất mặt
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Ngươi cảm thấy có cha mẹ nghèo khó, là hết sức mất mặt sao?
Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên cả giận nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi có biết những năm này ta sống như thế nào không? Lần đầu tiên ta đến trường, tất cả mọi người đều ăn mặc rất đẹp, chỉ có ta là người duy nhất ăn mặc như ăn mày