CHƯƠNG 2901
GIẢI PHẪU HỌC
“Học phí hằng năm, chỉ có nhà ta luôn khất nợ, mỗi lần ta đều sẽ bị đạo sư gọi lên khiển trách, trong mọi hoạt động tập thể của trường, chỉ có ta là không thể tham gia, bởi vì nhà ta không có đủ khả năng chi trả chi phí, ta thực sự rất muốn hỏi họ, tại sao họ lại sinh ra ta, tại sao…”
Chúc Hạnh Nhiễm hai mắt đỏ bừng, trong mắt ngậm nước mắt, nhưng nàng cũng không có để nước mắt rơi xuống
Diệp Quan sau khi yên lặng một lúc lâu, thấp giọng thở dài, sau đó nói:
- Đã học xong bản kiếm kỹ kia chưa?
Chúc Hạnh Nhiễm sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới Diệp Quan lại đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào
Diệp Quan nhìn nàng, lại hỏi:
- Học xong chưa?
Chúc Hạnh Nhiễm quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói lời nào
Diệp Quan nói:
- Tối nay tới phòng đọc sách tìm ta
nói xong, hắn quay người rời đi
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quan rời đi phía xa, hai tay nắm thật chặt:
- Ngươi không mắng ta sao?
Diệp Quan dừng bước lại, hắn quay người nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm, nói khẽ:
- Ta không có tư cách mắng ngươi, để tay lên ngực tự hỏi, nếu ta đổi thành ngươi, ta khẳng định không có làm tốt bằng ngươi, trong lòng ta, ngươi rất lợi hại, thật sự
nói xong, hắn quay người rời đi
sau lưng, nước mắt trong mắt Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên liền chảy xuống
trên đường đi
Tháp nhỏ nói:
- Tư tưởng của nha đầu kia có chút vấn đề
Diệp Quan khẽ gật đầu, nói:
- Có vấn đề là bình thường, chớ nói nàng, ta nếu như có loại trải nghiệm như nàng, khẳng định cũng sẽ không bình thường, nàng cùng với Chúc Đào lão ca còn có Khương đại thẩm đều không có sai, sai là thời đại này
nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi xa, nói khẽ:
- Ta còn tưởng rằng Thanh Châu đã là địa phương tầng dưới chót thế giới, nhưng hiện tại xem ra, ta đối với cái thế giới này nhận biết vẫn là quá ít
Thanh Châu so sánh với nơi này, không thể nghi ngờ là thiên đường nhân gian
khổ nạn là gì?
Không có cách nào tu luyện không phải là khổ nạn, mà là loại ngay cả sống sót cũng đều hết sức chật vật kia mới thật sự là khổ nạn
Chúc Đào cùng với Khương đại thẩm không đủ nỗ lực sao?
Tự nhiên là hết sức nỗ lực
nhưng bọn hắn cũng không thể thông qua nỗ lực để cải biến vận mệnh của mình, trong một thời đại, khi người ta càng nỗ lực phấn đấu càng không có hi vọng, vậy nhất định không phải do người ta xảy ra vấn đề
Diệp Quan cũng không có trực tiếp trở lại học viện, hắn chuẩn bị đi đến quán cơm ăn một bữa cơm, mà khi hắn đi tới quán cơm, lập tức sửng sốt
lúc này trước quán cơm, một vị nam tử nằm trong vũng máu không ngừng co quắp
Diệp Quan đến gần xem xét, phát hiện ra chính là tiểu nhị trước đó, lúc này tiểu nhị có thể nói là cực thảm, tứ chi bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt mất, trong mắt tràn đầy kinh khủng
nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Quan trầm xuống, hắn quay người rời đi
Diệp Quan đi tới học viện, vừa đi vào học viện, hắn liền gặp được Táng Cương, nàng đang ngồi ở một góc giá sách đọc sách
Diệp Quan đi đến trước mặt nàng, nhìn chằm chằm nàng
Táng Cương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, thế nhưng tay trái nàng đã lặng lẽ bỏ vào sau thắt lưng, nơi đó chính là địa phương nàng giấu đao, nhưng vẻ mặt nàng lại vô cùng bình tĩnh, còn mang theo một ít ngây thơ
Diệp Quan nhìn Táng Cương:
- Là ngươi làm??
Táng Cương ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trừng mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy vô tội
Diệp Quan nhìn chằm chằm Táng Cương, yên lặng, nếu như không phải hắn đã từng quen biết với tiểu nữ hài này, hắn đều sẽ bị bề ngoài vô tội này của nàng lừa gạt
ngay lúc này, hắn không nhìn thấy một chút ác nào từ trong mắt nàng
Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, hắn ngồi xuống, sau đó nói:
- Ngươi muốn đọc sách?
Táng Cương gật đầu
Diệp Quan nói:
- Vì sao muốn đọc sách?
Táng Cương nhìn hắn một cái, không nói lời nào. Diệp Quan không nói gì, hắn cầm quyển sách trên tay của Táng Cương, vào lúc thấy tên sách, sắc mặt hắn lập tức liền trầm xuống
《 Giải phẫu học 》!
Quyển sách này, là dạy cách giải phẫu cơ thể người
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Táng Cương, Táng Cương nhìn hắn, mắt to nháy nháy. Diệp Quan sau khi yên lặng một lát, nói:
- Ngươi đọc sách là vì giết người tốt hơn?
Táng Cương không nói gì, nàng đột nhiên nhìn về phía mu bàn tay của mình, phía trên có một con kiến đang bò, nàng cau mày, cũng không có giết chết con kiến kia, mà là cẩn thận từng li từng tí đặt con kiến lên mặt đất, tiếp theo, nàng lại từ trong ngực móc ra một mảnh bánh bao nhỏ
con kiến kia bò lên trên mảnh báo bao gặm một hồi lâu, sau đó nó đột nhiên quay người bò đi
Táng Cương cúi sát người đi theo nó. Diệp Quan mặt mũi tràn đầy nghi hoặc