CHƯƠNG 2902
LOÈ LOẸT!
rất nhanh, Táng Cương đi theo con kiến kia tới một góc tường, trong góc tường có một cái lỗ nhỏ, sau khi nhìn thấy con kiến bò vào trong lỗ, Táng Cương đột nhiên đứng dậy rời đi, nhưng không bao lâu, nàng bưng một bát nước sôi đi tới, sau đó ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Quan, nàng trực tiếp đổ bát nước sôi kia vào trong tổ kiến
Diệp Quan: "…"
Táng Cương cầm bát cùng với quyển 《 giải phẫu học 》kia xoay người rời đi
Diệp Quan nhìn bóng lưng nàng rời đi, thật lâu không lên tiếng
Tháp nhỏ đột nhiên nói:
- Tiểu nữ hài này là kẻ hung ác
Diệp Quan không nói gì, hắn dĩ nhiên biết tiểu nữ hài này là một kẻ hung ác, lần đầu tiên gặp mặt, hắn thế nhưng là suýt bị đối phương xử lý
không có suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu quét dọn vệ sinh, không bao lâu, hai mắt hắn đột nhiên bị bịt kín, lập tức, một thanh âm cổ quái vang lên ở bên tai hắn:
- Đoán xem ta là ai?
Diệp Quan nói:
- Long Đại
Long Đại buông tay ra, hì hì cười một tiếng, sau đó móc ra một cây thịt xiên đưa cho Diệp Quan:
- Sư phó, cho ngươi
Diệp Quan tiếp nhận thịt xiên cắn một cái, sau đó cười nói:
- Gần đây tu luyện ra sao rồi??
Long Đại nói:
- Đã học được toàn bộ, sư phó, ngươi khi nào mới dạy ta kiếm kỹ mới?
Nói xong, mặt mũi nàng tràn đầy chờ mong
Diệp Quan mỉm cười nói:
- Ngày mai
Long Đại gật đầu:
- Tốt!
Nói xong, nàng đột nhiên lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Diệp Quan:
- Sư phó, cho ngươi
Diệp Quan hơi nghi hoặc một chút:
- Đây là?
Long Đại cười nói:
- Mai là sinh nhật ta, đây là thư mời, tổ chức ở sảnh học viện Thần Miếu, ngươi phải tới đó
Diệp Quan nói:
- Ta đi, thích hợp sao?
Long Đại trừng mắt liếc hắn một cái:
- Có gì không thích hợp, ngược lại ngươi ngày mai nhất định phải tới
Diệp Quan suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Được, chẳng qua, ngươi ngày mai phải bảo vệ tốt ta, ta sợ có người nhằm vào ta
- Phốc phốc!
Long Đại nở nụ cười:
- Sư phó, ngươi thật sự là một người vui tính
Diệp Quan: "…"
Không thể không nói, hắn là thật sự có chút nghi hoặc, nha đầu này đến cùng đọc sách gì?
thế mà hiểu nhiều từ ngữ Hệ Ngân Hà như vậy
Long Đại sau khi hàn huyên với Diệp Quan một hồi mới rời đi, Diệp Quan đứng ở cửa phòng đọc sách nhìn bóng lưng Long Đại rời đi, nói khẽ:
- Tháp Gia, tháng ngày không có bị kẻ địch nhằm vào, thật sự không quen
Tháp nhỏ trầm giọng nói:
- Ngươi chính là tiện, thiếu đánh
Diệp Quan cười ha ha một tiếng
đêm nay hắn là phải chờ Chúc Hạnh Nhiễm, nhưng đợi một hồi lâu, Chúc Hạnh Nhiễm cũng không có xuất hiện, thế là, hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn về phía ngoài cửa, ngoài cửa cách đó không xa, có một nữ tử đứng nơi đó, chính là Chúc Hạnh Nhiễm
Diệp Quan đi ra ngoài, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, không nói lời nào
Diệp Quan nói:
- Đi theo ta
nói xong, hắn quay người đi về phía rừng trúc đằng sau
Chúc Hạnh Nhiễm do dự một chút, sau đó đi theo, sau khi đi vào rừng trúc, hắn quay người nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm:
- Học được bao nhiêu rồi?
Chúc Hạnh Nhiễm nói:
- Một chút
Diệp Quan gật đầu:
- Thi triển cho ta xem một chút
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn thoáng qua Diệp Quan, lập tức rút ra kiếm bên hông, chân phải nàng đột nhiên nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, cả người trực tiếp bay ra ngoài, ở trong qua trình bay ra, nàng liên tục huy kiếm, chỉ một thoáng, mấy đạo kiếm quang bay ra bên ngoài mấy trượng
mà vào lúc dừng lại, sắc mặt nàng đã có chút tái nhợt
- Loè loẹt!
Diệp Quan đột nhiên nói
Chúc Hạnh Nhiễm liền nhìn hằm hằm Diệp Quan:
- Ngươi nói cái gì
Diệp Quan nhìn chằm chằm nàng, không khách khí chút nào nói:
- Ta nói ngươi loè loẹt
Chúc Hạnh Nhiễm lập tức vô cùng tức giận, nàng mấy ngày nay mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, vừa rồi thi triển kiếm kỹ kia đối với nàng mà nói, đã thuộc về phát huy vượt xa bình thường, có thể nói, đối với thành quả tu luyện của mình, nàng đã là phi thường hài lòng
Diệp Quan nhìn mặt mũi tràn đầy không phục của Chúc Hạnh Nhiễm, khẽ lắc đầu:
- Hạch tâm chú trọng của môn kiếm kỹ này là một kiếm chết giết, nhưng lại bị ngươi tu luyện loè loẹt, đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng tác dụng lại giảm mạnh
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi biểu diễn xem thử
Diệp Quan nói:
- Xuất kiếm
Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên đâm một kiếm về phía bả vai Diệp Quan, nhưng Diệp Quan chỉ hơi hơi nghiêng người lại tránh được một kiếm này của nàng, tiếp theo, không đợi nàng phản ứng lại, hai ngón tay của Diệp Quan liền điểm vào chỗ cổ họng nàng
Chúc Hạnh Nhiễm mở to hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin
Diệp Quan thu hồi ngón tay, lui sang một bên, hắn nhìn chằm chằm Chúc Hạnh Nhiễm:
- Còn muốn thử không??
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quan:
- Ngươi… làm sao có thể…