CHƯƠNG 2903
LÀ AI LÀM?
Diệp Quan nói:
- Tiếp theo, ngươi làm theo những gì ta nói, trước tiên hai mắt nhắm lại, tĩnh khí ngưng thần, còn mở mắt làm cái gì? Nhanh nhắm lại…
Chúc Hạnh Nhiễm chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh âm của Diệp Quan vang lên một lần nữa:
- Vứt bỏ tạp niệm…
Sau một hồi, ở dưới sự chỉ điểm của Diệp Quan, Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên xuất kiếm, một kiếm này vung ra, một đạo kiếm khí vậy mà trực tiếp bay ra mấy chục trượng, cuối cùng chém đứt một gốc cổ thụ
khi nhìn thấy uy lực một kiếm này của chính mình to lớn như vậy, Chúc Hạnh Nhiễm lập tức mở to hai mắt, có chút khó có thể tin nhìn kiếm trong tay mình, run giọng nói:
- Đây là ta… làm được sao??
Diệp Quan lãnh đạm nói:
- Ngươi nói xem?
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn về phía Diệp Quan:
- Ngươi… ngươi đến cùng là ai
Diệp Quan bình tĩnh nói:
- Ta là Diệp lão đệ của cha ngươi
Chúc Hạnh Nhiễm sửng sốt
- Chà chà!
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một âm thanh:
- Chúc Hạnh Nhiễm, ngươi lén lén lút lút, ta liền biết ngươi không làm gì chuyện tốt, ngươi thế mà tiến vào nơi này chim chuột với nam nhân
Diệp Quan cau mày, hắn quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử hơi mập chạy tới, mặt mũi nữ tử tràn đầy hưng phấn, trêu chọc:
- Chúc Hạnh Nhiễm, ngươi thế mà chim chuột với nam nhân, hơn nữa, ngươi thế mà tìm một vị đệ tử tạp dịch, đệ tử tạp dịch phối với dân chạy nạn, thật sự là tuyệt phối, tuyệt phối…
Giọng của nữ tử rất lớn, lập tức hấp dẫn rất nhiều người tới
khi mọi người nhìn thấy Diệp Quan cùng với Chúc Hạnh Nhiễm, đều là dồn dập bắt đầu chỉ trỏ. Vẻ mặt của Chúc Hạnh Nhiễm lúc trắng lúc xanh
mà nữ tử hơi mập kia thì càng nói càng hưng phấn:
- Chậc chậc, Chúc Hạnh Nhiễm, không nghĩ tới khẩu vị của ngươi vậy mà thấp như vậy, thế mà tìm một vị đệ tử tạp dịch, mọi người mau đến xem xem, Chúc Hạnh Nhiễm vậy mà tìm một vị đệ tử tạp dịch, ta vừa mới nhìn thấy bọn hắn ôm nhau sờ mó… thật sự buồn nôn chết ta rồi, ọe…
Nghe thấy nữ tử hơi mập kia bịa đặt như thế, Chúc Hạnh Nhiễm tức giận toàn thân phát run. Diệp Quan đi đến bên cạnh Chúc Hạnh Nhiễm:
- Chém chết ả
Chúc Hạnh Nhiễm hơi ngẩn ra, có chút không thể tin nhìn Diệp Quan
nữ tử hơi mập kia nghe được Diệp Quan, đột nhiên trở nên hưng phấn:
- Đến đây, van cầu ngươi chém chết ta…
Nói xong, ả còn đưa đầu tới
Chúc Hạnh Nhiễm đột nhiên lôi kéo Diệp Quan quay người rời đi:
- Đi thôi
Diệp Quan nhìn thoáng qua nữ tử hơi mập kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Chúc Hạnh Nhiễm:
- Ả vì sao luôn nhằm vào ngươi?
Chúc Hạnh Nhiễm bình tĩnh nói:
- Ta học cùng lớp với ả, nhưng thành tích của ta luôn tốt hơn ả, tăng thêm ta không nịnh nọt ả giống người khác, dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là ta không có chỗ dựa, là dân chạy nạn cho nên dễ bắt nạt
nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:
- Kỳ thật, ngay từ đầu ta cũng không hiểu a một mực nhằm vào ta có ý nghĩa gì, nhưng sau này ta hiểu rõ, có vài người, trời sinh liền xấu xa
Diệp Quan khẽ gật đầu:
- Có đạo lý
nhìn thấy Diệp Quan cùng với Chúc Hạnh Nhiễm chạy trốn, nữ tử hơi mập kia lập tức càng thêm đắc ý, châm chọc khiêu khích một hồi, mãi đến khi Diệp Quan cùng với Chúc Hạnh Nhiễm hoàn toàn biến mất ở phía xa, ả lúc này mới quay người rời đi, mà tại lúc rời đi, ả nhìn thấy Táng Cương đang xem náo nhiệt ở một bên, nhìn thấy Táng Cương là đệ tử tạp dịch, nữ tử hơi mập lập tức trừng mắt nhìn nàng, đồng thời còn nhổ một bãi nước miếng:
- Phi, đệ tử tạp dịch đê tiện…
Táng Cương nhìn ả một cái, không nói lời nào…
Sáng sớm hôm sau, vô số người tụ tập ở trong rừng trúc
nữ tử hơi mập tối hôm qua kia bị treo ở trên một gốc cây, trên đầu có một lỗ nhỏ, lỗ nhỏ đang cháy như ngọn nến nhưng không lớn
Điểm Thiên Đăng!
Nữ tử hơi mập trợn hai mắt lên, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng với kinh khủng, nét mặt của ả vặn vẹo đến biến dạng vì đau đớn, rất gớm ghiếc và đáng sợ, ả cũng chưa chết, nhưng đã hấp hối, mà ả căn bản không thể kêu lên được, bởi vì lưỡi của ả đã bị cắt, mà người cắt lưỡi ả đã nhét một mảnh vải vào miệng ả để tránh cho ả mất quá nhiều máu và chết sớm
khi nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh đều sợ hãi
ai đã làm điều này?
Lúc này, một lão giả chậm rãi đi tới, nhìn thấy lão giả này, những đệ tử bốn phía liền dồn dập hành lễ:
- Bái kiến Tần trưởng lão
Tần trưởng lão!
Trưởng lão ngoại viện Thần Miếu, phụ trách toàn bộ ngoại viện
vào lúc thấy thảm trạng của nữ tử hơi mập, vẻ mặt của Tần trưởng lão trong nháy mắt liền trầm xuống, lão nhìn chằm chằm nữ tử hơi mập đã hấp hối kia:
- Là ai làm?
Không có ai trả lời
Tần trưởng lão đột nhiên cả giận nói:
- Còn không mau cứu người?