Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1046 - Chương 1047: Một Con Rết Thật Lớn! (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1047: Một con rết thật lớn! (2)

Tả Tiểu Đa nhận thua đầy thẳng thắn: “Vậy thì lớn quá, một con con rết sống tới lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, không ăn không ăn, coi như là làm chuyện tốt vậy!”

Ăn không nổi, cũng không trêu vào được.

Con rết nặng năm ngàn cân, đó là con quái vật khổng lồ tới cỡ nào…

Ăn?

Là nó ăn ta thì đúng hơn đấy…

Khụ khụ, thôi không nghĩ nữa.

Tả Tiểu Đa cẩn thận đi ra từ Diệt Không Tháp…

Mới vừa trở về trong hầm ngầm, hắn lập tức nhạy bén cảm thấy không khí xung quanh giống như bị đình trệ, rõ ràng hắn đã ở dưới mặt đất năm trăm mét, nhưng vẫn cảm giác được sự đè nén đặc sệt như cháo…

Bởi vậy mới nói, con rết bên trên kia đáng sợ!

“Long Long, bây giờ chúng ta đang ở cách con rết kia bao xa?”

Tiểu Long xác nhận lại một chút.

“Hai trăm dặm.”

“Hai trăm dặm, khoảng cách xa như vậy mà còn có thể tạo ra quẫy nhiễu lớn như thế, xem ra là có đạo hạnh thật…”

Tả Tiểu Đa thấy buồn bực không thôi.

Hắn bắt đầu đào động rất cẩn thận, đào tơi bùn đất trong ngầm lên, đào về phía con rết.

Cơ bản là đi được một đoạn là lại cho Tiểu Long ra bên ngoài thám thính tình hình, bất cứ lúc nào cũng báo cáo lại ...

Hắn đào cực kỳ cẩn thận, gần như là không một tiếng động.

Năm dặm… Mười dặm… Năm mươi dặm…

Tiểu Long lần lượt vào báo cáo.

“Nó không phát hiện.”

“Nó vẫn chưa phát hiện……”

“Vẫn chưa chú ý tới nơi này…”

“Chú ý tới rồi, nhưng mà nó không để bụng…”

Về điểm này, Tả Tiểu Đa đã đoán được từ sớm, chút tiếng động mà hắn tạo ra này, ở trong mắt một con Tinh Thú khổng lồ nặng ít nhất cũng phải năm ngàn cân, chỉ giống như tiếng con chuột đào hang mà thôi, thậm chí còn nhỏ hơn nữa kìa…

Mà loại Yêu Vương đã nặng hơn năm ngàn cân này, mắc mớ gì lại đi chú ý một con chuột đào hang?

Cho dù có chú ý tới, nó cũng sẽ không để ở trong lòng.

Một người đi trên đường, sẽ chú ý tới một con kiến thợ chạy trong ổ ở dưới chân sao?

Đó là chuyện không có khả năng.

Cho nên Tả Tiểu Đa cũng không quá lo lắng về tiếng động mà hắn tạo ra.

Mãi cho đến khi…

“Con Rết Vương này thường nhìn về phía này…”

Khi nghe được Tiểu Long báo lại tin tức như vậy, Tả Tiểu Đa dừng tay ngay lập tức, không đào nữa!

Đào cũng được khoảng một trăm hai mươi dặm, không ngắn…

Trên mặt đất.

Con rết to lớn cuộn mình dưới vách núi cao vạn trượng, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm về một phương hướng nào đó.

Bên kia có tên nhóc đang đào động, chắc là con chuột nhỉ?

Hay là Chuột Tinh?

Thế mà lại đào lâu như thế, sắp đào tới phạm vi thế lực của bổn vương rồi…

Nếu còn đào về hướng này, ta sẽ tức giận đó.

Tuy rằng chỉ là thứ con kiến, không đáng để ta thấy tức giận, nhưng nó cứ đào về hướng này, rất phiền mà đúng không?

May mà, sau đó nó phát hiện, con chuột nhỏ đó hình như là đổi phương hướng, nó đi về phía ngược lại.

Con rết lắc đầu, hai xúc tu dài vài trăm mét vung một chút, hừ, không thèm so đo với con kiến.

Đi rồi thì coi như ngươi may mắn, có lẽ là đó là do bản năng theo lành tránh họa, niềm cảnh báo có điềm xấu đến cho loài thú?!

Tả Tiểu Đa ở trong hầm ngầm nhanh chóng đưa ra quyết định, ứng biến nhanh chóng.

Ở chỗ gần cuối, hắn xử lý một chút bùn đất sau đó lại cực kỳ cẩn thận chôn xuống một chuỗi mìn loại nổ liên hoàn.

Sắp xếp xong xuôi, Tả Tiểu Đa lập tức đào hầm về hướng ngược lại, đào suốt gần được một trăm mét, may mắn sao mà lại phát hiện được một sông ngầm, Tả Tiểu Đa bèn tiện đà nhảy vào trong sông, theo dòng nước phiêu đãng…

Cứ như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được cái cảm giác đặc sệt này này dần dần dời xa hắn, lúc này Tả Tiểu Đa mới thở phào nhẹ nhõm.

Lại chọn một góc độ khác, lại bắt đầu tiếp sự nghiệp đào động, ông đây muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy ánh mặt trời, quét sạch kẻ xấu.

“Long Long à.”

Tả Tiểu Đa vừa chăm chỉ làm việc vừa hỏi Tiểu Long: “Ngươi nói xem, nếu ta dụ người khác tới chỗ con rết này… Ngươi có năng lực thủ đoạn gì để ta thoát hiểm trong nháy mắt không?”

Hiển nhiên, Tả Tiểu Đa đang có ý tưởng không đứng đắn.

“Cái này thì khó nói lắm.” Tiểu Long vẫy đuôi.

Ta chỉ là hư ảnh thôi, là một con Khí Vận Long, là loại rồng không có thực thể, sao ta biết chiến lực của con rết này ra sao cơ chứ?

Nhưng mà trái lại, con rết này có mạnh tới cỡ nào, cũng đều không làm gì được kẻ không có thật thể như ông đây!

“Độc tính của con rết này ra sao?” Tả Tiểu Đa hỏi.

“Với tu vi của lão đại ngươi, chắc là bị nó phun một ngụm là thành mủ rồi, còn là loại không cần chú ý nhiều, phun bừa một cái…” Tiểu Long trả lời rất thành thật.

Nhưng hiển nhiên Tả Tiểu Đa không thích kiểu thành thật này Tiểu Long.

“Mạnh tới vậy à?”

“Ừ, đúng vậy.”

Tiểu Long nghĩ rồi nói: “Nhưng nếu lão đại ngươi vận Viêm Dương Chân Kinh, thì có cơ hội làm độc tố bốc hơi trước, những chất độc kia sẽ không làm gì được ngươi.”

“Ồ?”

“Nhưng mà, tiền đề là con rết kia không cố ý nhằm vào ngươi, một ngụm của nó, với ngươi hiện giờ cơ bản là vừa chạm vào là ngỏm củ tỏi.”

Tiểu Long nói: “Dù sao cũng rất nguy hiểm, khả năng cao là không tránh được. Cho nên… Tốt nhất là vẫn đừng có ý tưởng nguy hiểm như vậy.”

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, thầm nghĩ, ta cũng không muốn làm vậy.

Nhưng ngoài kia có rất nhiều người đang muốn giết ta, hoặc là ta bị con rết giết, hoặc là bị những người đó giết!

Một người ngồi đó chờ chết, một kẻ tìm đường sống trong chỗ chết, nếu như đi mạo hiểm một phen… Biết đâu chừng có thể mượn lực lượng của con rết này giết chết đám người bên ngoài đó, đột phá được cửa chết….

“Bây giờ một khoảng lớn khu vực bên ngoài này, có khoảng bao nhiêu người?”

Tả Tiểu Đa đã sắp đào tới mặt đất, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Bây giờ tính ra sao thì cũng có bốn, năm ngàn người…” Tiểu Long ho khan.

“Nhiều vậy à! Ngươi đã xác nhận qua thật sao? Không nói đùa chứ?”

Tả Tiểu Đa thấy kinh ngạc trước con số này!

“Thế còn trên mặt đất chúng ta chuẩn bị đi lên thì sao?”

“Xung quanh thì có, nhưng mặt đất ngay phía trên thì không, chỉ có hai con rắn…”

Rắn…

Trong nháy mắt, dũng khí của Tả Tiểu Đa chợt tăng lên, hắn tiện tay mò tới sau một rễ cây rất lớn, lập tức vận chuyển Viêm Dương Chân Kinh, lặng lẽ đốt thành nó thành một hốc cây, cả người Tả Tiểu Đa giống như con rắn trượt ra ngoài từ cái hốc cây này.

Bình Luận (0)
Comment