Có thể khiến cho ta cảm thấy hứng thú, chỉ có mình giọt khí vận thôi.
“Long Long, ngươi nói xem, trận chiến này có khả năng là cả hai bên cùng thiệt hại không?”
Tả Tiểu Đa mơ tưởng hết bài này đến bài khác: “Nếu như chúng ta quay đầu trở lại, lấy cả nhẫn của bốn người này, sau đó lại chặt con rết lớn này thành từng đoạn từng đoạn đem về ăn...Đương nhiên rồi, còn phải tiện đường đào sâm Long Hồn...Như vậy mới là sự hoàn hảo thực sự nhỉ?”
Hai mắt Tả Tiểu Đa đều là phát sáng lấp lánh.
Tiểu Long: “Lão đại, ngươi vẫn nên quay trở lại tòa tháp đó ngủ một giấc đi, huênh hoang quá không tốt, dễ bị nổ lắm...”
Bí mật trợn mắt một cái, ngươi ngủ một giấc thì cái gì cũng có.
Còn hai bên cùng thiệt hại?
Nằm xuân xuân thu đại mộng ấy!
Mấy người này, có lẽ có thể gây ra một số tổn thương nhất định với con rết, nhưng nói đến hai bên cùng thiệt hại...Tiểu Long tỏ vẻ rằng ngươi nghĩ nhiều rồi!
Tiểu Long lúc này đầy khinh bỉ và xem thường.
Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, vậy ngươi còn chạy cái gì? Hơn nữa còn là chạy đi không thèm quay đầu...
Luôn miệng nói tình cảm tình bạn với anh rết vừa rồi đâu?
Ta nhổ vào, tất cả đều là vì vơ vét của cải mà thuận miệng bịa chuyện lấy cớ!
Nhưng mà, hoang tưởng của Tả Tiểu Đa một nửa vẫn trở thành hiện thực.
Hoang tưởng của hắn là hai bên cùng bị thiệt hại, sau đó hắn ngư ông đắc lợi, nhưng thực tế lại là một trong hai bên thất bại thảm hại!
Bốn người Vương Đạo Tứ Kiếm thi triển một chiêu tấn công mạnh nhất, sau khi có ý đồ tạo ra khe hở, bốn người lại đồng thời thi triển thân kiếm hợp nhất, hợp lại một chỗ, cùng nhau xoay chuyển cùng tấn công Pháp môn, ngự kiếm lao lên trời, toàn thân lùi về sau.
Nhưng vào lúc ngự kiếm đã thành hình, thậm chí đã thành thế lao lên trời, con rết bị kích thích đến phẫn nộ tột cùng cũng bay lên, đuổi theo gió chớp tuy là đi sau nhưng về trước, chín cái đầu lắc lư, đồng thời phun ra nước độc tựa giống như mực!
Nước độc cả một vùng rộng lớn cuốn lấy ngự kiếm mà Vương Đạo Tứ Kiếm hợp nhất thành một cái bọc!
Ngự kiếm toả ánh kim rực rỡ, gần như trong nháy mắt biến thành ngự kiếm than!
Cùng lúc đó, Rết Vương gầm lớn một tiếng, bốn cái chân, bốn cái móng vuốt, mạnh mẽ đi đến, giơ một cái ầm vào bên trong ngự kiếm quang cầu!
Những tiếng la hét thảm thiết lần lượt vang lên chấn động cả bầu trời.
Là Vương Đạo Tứ Kiếm đang la hét thảm thiết, mà cũng là con rết đang la hét thảm thiết!
Bởi vì bốn chân mà nó duỗi vào ngự kiếm quang cầu, trong khi làm đối phương trọng thương cũng bị vỡ nát rồi.
Sau cùng tứ kiếm hợp dòng, cùng nhau tấn công, mặc dù chỉ một cú đánh, nhưng lại tương đương với sức mạnh của bốn người tăng lên bốn lần, vì vậy hình thành uy năng bùng nổ tột cùng nhất, luồng uy năng này đã vượt khỏi giới hạn mà Rết Vương có thể chịu đựng được, mặc dù làm trọng thương bốn người, nhưng cũng lỗ mất bốn cái móng vuốt.
Mà Vương Đạo Tứ Kiếm lại càng thêm khó chịu, trên người ai cũng đều treo một nửa móng vuốt rết, đoạn trước đã xâm nhập vào trong cơ thể, trước sau thấu hết, nọc độc đủ để làm tan chảy vàng thành sắt đều đã điên cuồng tàn phá trong cơ thể.
Bốn người la hét thảm thiết, nhưng cũng không dám ở lại thêm chút nào, mượn dư thế ngự kiếm hợp dòng, vội vàng trốn mất không còn thấy nữa!
Kết quả này, cũng coi như là đã đạt được dự tính ban đầu của bọn chúng, chỉ là cái giá phải trả rất đắt!
Trong phút chốc, mưa máu từ trên không đổ xuống như trút nước.
Đại đa số mưa máu, tất cả là từ vết thương ở bốn chân của con rết chảy ra, toàn bộ phía dưới, máu loãng rơi đến nơi nào, nơi đó sẽ bị ăn mòn một thành một mảnh mây mù cuồn cuộn.
Đủ thấy được độc tính của nó rất mạnh, nhìn thấy mà phát hoảng!
Con rết đáp xuống đất, cũng không biết là vì sao, vết thương lập tức không còn chảy máu nữa, sau đó, qua vài phút...
Vù vù vù...
Mấy cái chân bị đứt, lại một lần nữa được mọc ra từ trong cơ thể, giống như chưa từng bị thương, nhưng hơi thở hổn hển của Rết Vương cũng đã biểu lộ rõ tất cả những điều này, không phải là không cần trả giá.
Cơ thể to lớn một lần nữa nằm sấp xuống, chậm rãi bò tới, bò đến chỗ dừng lại ban đầu của hơn 100 chiếc nhẫn, nhìn cái hang động lớn này, Rết Vương vẫn rất không nỡ mà ló đầu nhìn.
Quả nhiên không còn nữa rồi.
Quả nhiên đã bị cái tên khốn nạn đáng ghét đó lấy đi mất.
Con rết buồn bã lắc đầu.
Sau một hồi bò về phía trước, bò đến nơi con chuột nhỏ bện dây thừng, ngoảnh đầu nhìn một cái, quả nhiên con chuột nhỏ cũng không còn nữa; haiz, đồ chơi nhỏ vui như vậy, mới một lúc đã hết rồi, đúng thật là thất vọng mà, nếu như có thể chơi thêm mười ngày tám ngày nữa thì tốt biết mấy, còn có rất nhiều tư thế chưa được thử mà!
Haizz, thật là hiu quạnh.
Con rết vắng lặng bò trở lại, một lần nữa bò đến trước vách núi, dựa vào vách núi, có vài phần thương cảm rất nhân tính hoá.
Khó khăn lắm mới có một thứ chơi thật vui, đợi chút nữa cẩn thận tìm kiếm, xem xem đã đi xa chưa...
Nhưng bây giờ... chắc chắn là không thể đi được rồi.
Trong vách núi, Sâm Long Hồn sắp chín rồi...
Cho đến khi con rết hoàn toàn yên tĩnh, đi về một phía khác, Diệp Trường Thanh và Văn Hành Thiên mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Thật nguy hiểm!
Văn Hành Thiên cắn răng chịu đựng mãi.
Nếu như lúc đó mình và Diệp Trường Thanh đi ra, thì đến bây giờ, chắc chắn bản thân đã nguội lạnh luôn rồi nhỉ?
Nhẫn không gian của mình cũng rơi ở trong đống kia rồi?!
“Lần này Vương Đạo Tứ Kiếm bị thương không nhẹ, sức mạnh toàn thân, mười phần không còn một.”
Diệp Trường Thanh thản nhiên nói: “Chúng ta lấy việc tìm Tả Tiểu Đa làm chủ yếu. Nhưng nếu tìm được Vương Đạo Tứ Kiếm, cũng có thể trực tiếp giết chết chúng!”
Hắn nói từng chữ từng chữ một: “Trên người bọn chúng đã dính chất độc của con rết; tuyệt đối không dám ngự kiếm thời gian dài. Nhất định là trong thời gian ngắn nhất, tìm đến một nơi bí ẩn để trừ độc! Nếu kéo dài, bốn người này đều sẽ bị vết thương có độc nổ tung, chết không toàn thây!”
“Kích cuối cùng của Rết Vương, đã định trước bốn người bọn họ không thể trực tiếp quay lại Phong Hải. Bọn họ sau khi trọng thương thì không còn sức lực và thời gian như thế nữa rồi!”