Xà Vương đi ra, mây mù trên bầu trời đột nhiên tụ lại.
“Grào...”
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, toàn thân run rẩy!
F*ck... Chúng ta đã từng nghe thấy hổ gầm như vậy, nhưng nào có từng nghe rắn cũng có thể gầm như thế đâu?
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, kích thích Xà Vương đến mức nó đã học được ngoại ngữ luôn rồi?
Lúc này không còn thời gian để kinh ngạc nữa rồi, nhanh chóng chạy trốn mới là chuyện đúng đắn!
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều như chim muông tán loạn!
Trong lòng tất cả mọi người đều mắng chửi người của Cao Võ Tiềm Long!
Quá âm hiểm!
Đám này toàn là một đám nham hiểm.
Các ngươi vẫn nên chào hỏi một tiếng chứ...
Mẹ kiếp, chỉ lo chạy trối chết một mình, lại còn nói mấy câu xã giao cố ý ổn định chúng ta ở đây!
Kết quả phía sau lại là một tên như thế này...
Rõ ràng là muốn kéo chúng ta xuống nước, cho đợt rắn này ăn trước!
Đám khốn kiếp kia, tên nào cũng là kẻ xấu xa!
Nhưng Xà Vương đang giận không kiềm chế được đã sớm nổi điên đến mức không phân tốt xấu, chỉ cần là nhân loại thì chính là kẻ địch của nó, là mục tiêu của nó. Lại một tiếng rống to hơn, nó vẫy đuôi đáp xuống, thuận miệng phun độc, cả khu vực đều chìm trong cơn mưa nọc độc!
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Ngay sau đó là tiếng sấm sét lách tách... từ trên mây đánh xuống thành từng đám dày đặc, đánh xuống mảnh núi rừng này!
Chỉ một đợt thế này, mấy trăm tên săn tiền thưởng đã biến thành than cốc!
Xà Vương nổi giận đuổi giết điên cuồng, thấy ai là đuổi kẻ đó. Chỉ cần là nhân loại, nó đều không buông tha!
Trả bảo bối lại cho ta!
Trả bảo bối lại cho ta a a a a a...
Đám này các ngươi là lũ hai chân đáng chết!
Chết hết cho ta a a a a...
Thân thể khổng lồ, xung đột điên cuồng trong núi rừng này, vòng tới vòng lui, trong khoảnh khắc, cả khu vực đều biến thành một mớ hỗn độn.
Cho dù là rừng núi, cho dù là rừng núi không ngừng bị thiên thạch ghé đến, vào giờ khắc này, mức độ tàn phá cũng gấp mấy lần, mấy chục lần, mấy trăm lần trước kia!
Vô số cao thủ lúc này đều chỉ hận mình mọc ít hai chân, không thể nào bỏ trốn nhanh hơn!
Cho dù là cao thủ tự nghĩ mình có thực lực giao đấu với Xà Vương này một trận lúc này cũng tránh thật xa, né tránh mũi nhọn!
Con rắn này rõ ràng đã điên rồi, người tốt không tức giận với con bò, huống chi là một con rắn lớn thần trí đã điên cuồng?
Thế nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc con rắn này là thế nào, sao lại bị kích động như thế?
Giống như vợ bị người ta ngủ vậy...
Xà Vương điên cuồng gầm rú, tấn công tới, sấm sét đánh xuống, lao vào chém giết tứ tung, phía nào nhiều người nhất nó liền phóng về phía đó...
Trong phút chốc, cả mảnh đất này đã biến thành vùng đất không người!
Mà Xà Vương to lớn vẫn chưa chịu bỏ qua, lắc đầu vẫy đuôi đi về phía lãnh địa của Hổ Vương...
“Gầm!”
“Gầm gầm!”
“Gào gào gầm gầm!”
Hổ Vương thấy thế thì nóng nảy, rít gào liên thanh ngăn lại.
Đm... Lão tử tính sao đây? Ngươi xông tới bên này của lão tử làm gì hả?
Ngày thường mọi người nước sông không phạm nước giếng, lão tử không sợ ngươi đâu!
Xà Vương hình như tỉnh táo lại một chút, phát hiện nơi này là lãnh địa của Hổ Vương, rẽ qua một khúc cong, từ một bên lao ra ngoài, tiếp tục đuổi giết tất cả nhân loại nằm trong tầm mắt của mình!
Những tên thú hai chân đáng chết này, tất cả chết rồi chết rồi...
...
Tiếng nổ ầm vang bên ngoài dần dần dừng lại.
Tả Tiểu Đa kinh hãi run sợ chui ra khỏi sào huyệt của Xà Vương, má ơi, chuyện này là thế nào...
Tiếp theo đã xảy ra chuyện lớn gì vậy?
Đây quả thực là... khung cảnh hoang tàn đập vào mắt!
Không phải chỉ trộm một gốc cây của ngươi thôi sao?
Đến mức như vậy sao... sao tình hình lại nghiêm trọng như vậy chứ...
Ôi trời ơi!
Tính tình thật là nóng nảy!
Đoạn đường Tả Tiểu Đa, trong nhẫn không gian lại có thêm mấy trăm con rắn màu sắc sặc sỡ - những con rắn này đều là những con rắn nằm trên vách động ban đầu.
Bị chuyện núi lở làm cho đầu óc choáng váng, Tả Tiểu Đa - người được cho là tên trộm không thể ra đi tay không đã dùng để ‘sạc’ cho Long Huyết phi đao.
Đương nhiên còn rất nhiều cái hoàn chỉnh, nhìn da rắn xinh đẹp bắt mắt như vậy, tất cả đều được Tả Tiểu Đa lột hết - đây đều là tiền đó, sao có thể lãng phí được!
Trong cuộc sống, lãng phí là tội lỗi nặng nhất - trích Tả Tiểu Đa!
...
Khi vụ nổ vừa bắt đầu, Tả Tiểu Đa ở trong Diệt Không Tháp đã cảm thấy lảo đảo, khó có thể kiềm chế.
Điều này khiến Tả Tiểu Đa không khỏi lo lắng, Diệt Không Tháp liệu có thể bị chấn vỡ hay không.
May mà hắn ẩn nấp đủ sâu.
Hơn nữa, giữa không trung xảy ra cuộc chiến giữa Xà Vương và sáu người Xà Uông - Xà Vương lao xuống, Xà Uông xông lên... tự nhiên là rời khỏi mặt đất.
Mà mọi người đều biết, sức mạnh của vụ nổ hướng lên trên.
Vận may của Tả Tiểu Đa thực sự là không tệ, Diệt Không Tháp vẫn vững vàng như cũ, bình yên vô sự.
Thật lâu sau động tĩnh của vụ tự bạo, Tả Tiểu Đa mới run cầm cập cẩn thận bò lên trên. Dưới sự lục soát của Tiểu Long, hắn phát hiện một chiếc nhẫn không gian không bị nổ tung!
Đương nhiên là hắn cất vào, cất đến yên dạ yên lòng, vẫn còn hối tiếc.
“Năm người cùng nhau tự bạo... Sao lại chỉ để lại một cái... Sao không để lại hết chứ, ít nhất cũng phải ba bốn cái chứ!”
Trong lòng Tả Tiểu Đa thực sự rất tiếc nuối.
Hắn nhẹ nhàng bò từ trong đống đá ra ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh, ừm, thành quả khá được!
Toàn bộ Xà Cốc rốt cuộc cơ bản đã bị hủy diệt rồi, gần như không nhìn ra dáng vẻ nguyên vẹn nữa.
Dưới sự thông báo của Tiểu Long, Tả Tiểu Đa đương nhiên biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không biết thân phận của sáu người kia.
“Cũng không biết đối phương là ai... haizzz, nhưng chắc chắn đều là tiền bối giang hồ, cứ thế bị ta gài bẫy, sao ta có thể chịu được...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy rất áy náy: “Long Long à, ta có lỗi với những tiền bối này. Ngươi nhìn lại xem có nhẫn không gian mà các tiền bối để lại không, ta cất giúp bọn họ. Nếu có cơ duyên, ta cũng giúp bọn họ làm chút chuyện tốt, giúp đỡ người nghèo, ví dụ như các học sinh Cao Võ Tiềm Long...”