Thiên thạch từ trên trời rơi xuống không uổng phí chút nào, nếu không phải bị Xà Vương đánh bay thì là bị Rết Vương đánh bay. Từng viên từng viên điên cuồng gào thét đánh vào trong sơn cốc của Hổ Vương!
Con hổ chết tiệt, ngoài miệng nói thì dễ nghe lắm, thực ra lại đứng ở một bên xem chúng ta đánh nhau!
Nhân loại thấp kém đáng ghét luôn nói, tọa sơn quan hổ đấu, hôm nay hai ta đấu bị hổ quan này!
Cho ngươi xem, cho ngươi xem!
Đập chết ngươi!
Hổ Vương bay lên trời, chạy tới chạy lui trên không trung, điên cuồng gầm thét: “Các ngươi đang gây hấn với bản vương sao? Bản vương...”
Còn chưa dứt lời, Rết Vương đã quay đầu phun một ngụm nọc độc, rơi thẳng xuống mặt. Xà Vương bên kia học theo, vừa nghiêng đầu vừa phun, từng ngụm nọc độc dày đặc văng tới!
Kêu la cái gì!
Hổ Vương thấy thế càng thêm giận dữ, lông trên người dựng hết cả lên. Giờ khắc này nó đã nổi giận tới cực điểm.
Lão tử tới là để can ngăn!
Hai tên khốn kiếp các ngươi chơi đùa lại dám đánh lão tử, cho rằng lão tử dễ tính lắm đúng không?
Một tiếng nổ lớn vang lên, kình khí ngút trời nhanh chóng xông ra, nhất thời dời đi cơn mưa nọc độc xối xả.
Bất thình lình...
Độc chướng bạo phát giống như lũ bất ngờ, đều chuyển sang một hướng khác: Đám người Điền Vô Cương đang ở bên kia, cách bên này ít nhất hơn bảy mươi dặm, quan sát trận chiến.
Nghe nói Tả Tiểu Đa đã bị phát hiện ở gần đây, Điền Vô Cương vội vàng mang người chạy tới, kết quả vừa nhìn, chỉ thấy hai Đại Yêu Vương đại chiến, đâu có Tả Tiểu Đa chứ!
Điền Vô Cương thầm nghĩ, thực lực của liên minh mình thành lập tạm thời không kém, nhưng không biết có thể... kiếm chút lợi ích trong lúc hai Đại Yêu Vương chém giết lẫn nhau hay không?
Hoặc là... ẩn nấp ở đây một thời gian, chờ Tả Tiểu Đa?
Nhưng không ngờ vừa nảy ra ý nghĩ này, lúc ẩn nấp chưa đến mười lăm phút đã bị cơn mưa nọc độc xối xả đột kích, nhanh chóng trút xuống!
Độc chướng, nọc độc đột nhiên tới, thoáng cái đã bao phủ không gian mấy trăm trượng, tránh cũng không tránh được.
Những người tu vi cao vội vàng khởi động vòng bảo vệ linh khí. Nhưng rất nhiều người tu vi thấp lại trúng chiêu tại chỗ, vòng bảo vệ linh khí căn bản không thể chống đỡ được yêu khí của hai Đại Yêu Vương, trong chớp mắt đã bị đánh xuyên.
Nọc độc xì xì văng khắp người, tiếng gào thét lăn lộn trên mặt đất không ngớt, không bao lâu đã vong mạng tại chỗ, thi thể nhanh chóng bị hòa tan, lộ ra xương cốt dày đặc, thậm chí ngay cả xương trắng cũng lấm tấm bị ăn mòn.
Cuối cùng bị hòa tan, chỉ là tốc độ hơi chậm mà thôi.
Chỉ đợt tai bay vạ gió này đã có tám người mất mạng, quả nhiên là người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống!
Người chết đều là những tu giả Anh Biến cảnh. Những tu giả cấp tông sư ở bên ngoài gần như có thể uy chấn một phương, ở chỗ này lại hầu như không thể chịu được một kích.
Nhưng mà, vào lúc này, Điền Vô Cương và đám người còn lại lộ ra ánh mắt kỳ dị, đồng thời nhìn về phía tên còn lại!
Trong những người này, chỉ có tổng cộng chín người ở cảnh giới Anh Biến cảnh, tám người trong đó đã bỏ mình tiêu tán, trong đó không thiếu tu giả Anh Biến đỉnh phong...
Mà người còn lại này, thoạt nhìn chỉ là Anh Biến cảnh Trung kỳ, thế nhưng vòng bảo vệ linh khí mà hắn dựng lên lại vô cùng kiên cố.
Cơn mưa nọc độc chẳng những không phá tan được vòng bảo hộ, thậm chí vòng bảo vệ còn chẳng rung chuyển lấy một lần.
Ánh mắt Điền Vô Cương kỳ lạ: “Vị này... ngươi tên là gì?”
“Vãn bối Triệu Thanh Tùng!” Người này mặt để râu quai nón, ánh mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, sao tự nhiên lại hỏi tên ta?
Điều này khiến ta rất ngạc nhiên đó.
Điền Vô Cương mỉm cười: “Triệu tiểu huynh đệ đã đi đường gai bao nhiêu lần rồi? Bên trong rất thâm hậu đó.”
Triệu Thanh Tùng thở phào, nói: “Năm đó đi đường gai chừng sáu lần, sự đau đớn đó, đúng là...”
Hắn thổn thức nói: “Nghĩ lại mà sợ, nhưng cuối cùng cũng cảm thấy được an ủi.”
Điền Vô Cương cười nhàn nhạt: “Đi đường gai sáu lần... Thiên tài tuyệt thế đó. Triệu Thanh Tùng, nền tảng của ngươi vững chắc như vậy, thời gian tới nhất định có thể tỏa sáng, tiến rất xa.”
Triệu Thanh Tùng cười nói: “Cảm ơn tiền bối... Á!...”
Hắn đột nhiên hét thảm một tiếng, nhìn Điền Vô Cương bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Ngươi... Ngươi... Vì sao?”
Chỉ thấy một ánh kiếm chợt hiện, đã chậm rãi rút ra từ ngực hắn, trên thân trường kiếm vẫn còn ánh sáng lóe lên, chứa nguyên khí hùng hậu, thân kiếm chấn động, ép xung quanh vết thương của Triệu Thanh Tùng vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mãi đến khi trường kiếm rút ra hoàn toàn, ánh kiếm vẫn lạnh lẽo, trên mũi kiếm có máu tươi nhỏ giọt.
Mà chủ nhân của thanh trường kiếm này, bất ngờ chính là Điền Vô Cương!
Triệu Thanh Tùng vẫn chống đỡ một hơi thở, nhìn chằm chằm Điền Vô Cương, không dám tin hỏi: “Vì... vì sao?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Điền Vô Cương, không biết được lý do, hắn chết không nhắm mắt!
Đã nhận ngươi làm đại ca rồi, tại sao ngươi còn đột nhiên hạ độc thủ?
Tang Cửu Toàn ở một bên cũng quay đầu, chăm chú nhìn Điền Vô Cương, cả giận nói: “Điền Vô Cương, ngươi làm cái gì thế! Tại sao lại giết hắn?”
Điền Vô Cương vẫn thong dong tra kiếm vào vỏ, thản nhiên nói: “Đặt chân lên đường gai sáu lần, há lại có thể là chuyện mà tán tu có thể làm được? Sau lưng hắn nhất định có tổ chức khác, hoặc là hạt giống của các đại môn phái, đại Cao Võ! Ta vừa nói hắn là thiên tài tuyệt thế, há lại là nói dối?”
“Mà người này trà trộn vào trong chỗ chúng ta, nhất định là có mục đích! Thế nên... người này không bình thường.”
Tang Cửu Toàn cả giận nói: “Nhưng ngươi mới chỉ nghi ngờ mà thôi, ngông cuồng tự ra sát chiêu, giết nhầm thì làm sao bây giờ?”
Điền Vô Cương thản nhiên nói: “Tang huynh, chúng ta là sát thủ, không phải là thẩm phán. Chỉ nghi ngờ... chẳng phải đã đủ rồi sao?”
Hắn nhìn Tang Cửu Toàn bằng ánh mắt uy nghiêm, thản nhiên nói: “Trên đời này, một mạng thì là cái gì? Cho dù có giết sai thì cũng có sao, chứ đừng nói đến người có tư chất như vậy, một khi cho hắn thời gian dài, tương lai hắn nhất định sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của ngươi trong một nhiệm vụ nào đó. Nói không chừng đến lúc đó còn có thể bị hắn giết ngược lại!”
“Nếu thực sự có ngày đó, Tang huynh có còn trông cậy vào đối phương sẽ nhớ đến tình nghĩa hôm nay, buông tha không giết không?”