“Nếu đã như thế, có nghi ngờ là giết chết luôn, là cách đơn giản sảng khoái nhất, ở đâu có nhiều tại sao như thế nữa?”
Điền Vô Cương cười nhạt, trong mắt là vẻ nham hiểm độc ác dày đặc.
Ghen ghét người tài.
Loại chuyện này nhìn mãi thành quen rồi.
Đối với người như Điền Vô Cương, trước mặt hắn có một thiên tài, hơn nữa còn có nền tảng và sự vững vàng mà hắn chưa bao giờ đạt được, như vậy phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn giết chết.
Không thể để cho việc con kiến hôi trước mặt này vượt qua bản thân mình trong thời gian rất ngắn, đồng thời diễu võ dương oai trước mặt mình trở thành sự thật được.
Huống chi tương lai có thể mình sẽ bị con kiến hôi này giết chết.
Cho dù chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đã khiến sát ý bốc lên rồi.
Trà trộn vào hắc đạo, không có bạn bè, bất kể là thiên tài nào lớn lên đều sẽ là hung phạm đáng ngờ có thể giết mình để lấy giải thưởng!
Cổ họng Triệu Thanh Tùng vang lên ùng ục, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ căm hận đến cùng cực, hắn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng bóp vỡ lệnh tiễn không biết đã nằm trong tay từ lúc nào.
Hắn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng: “Kẻ giết ta, Điền Vô Cương!”
Trên mặt hắn lộ ra sự nhẹ nhõm và tuyệt vọng, thân thể gục xuống.
Điền Vô Cương bỗng nhiên ra tay, nhưng không kịp nữa. Lệnh tiễn đã rít gào xông thẳng lên trời, nổ tung giữa không trung, lập tức hiện ra một bóng trường kiếm lao thẳng lên.
Bóng kiếm gào thét trên không trung trong chốc lát, rồi lập tức bay thẳng về phía đông, bay nhanh đi, bay với tốc độ trước nay chưa từng có!
Càng bay, nó càng nhạt, những vẫn bay đi. Kiếm đã xuất vỏ, thề không quay lại!
Vô Hồi Kiếm!
Khoảnh khắc thanh kiếm sắc bén này phát nổ, đột nhiên, từ trong đám sát thủ có một người phóng thẳng lên cao, lớn tiếng quát lên: “Kẻ giết ta! Điền Vô Cương!”
Xa xa, nhiều ánh kiếm liên tiếp lập lòe, lao vút lên trời!
Tất cả đều lớn tiếng quát: “Kẻ giết ta! Điền Vô Cương!”
Vô số lệnh tiễn, lần lượt theo nhau lao lên trời!
Ầm ầm nổ tung!
Càng có nhiều giọng nói liên tiếp gầm lên: “Kẻ giết ta! Điền Vô Cương!”
Sắc mặt Điền Vô Cương tái nhợt, không còn chút máu.
Vô Hồi Kiếm!
Trên mặt Tang Cửu Toàn lộ ra sự kỳ dị: “Điền huynh, ngươi nhìn rất chuẩn, người này quả nhiên là nội gian. Xét về tuổi tác và tu vi của hắn, thì hắn hẳn là môn sinh tốt nghiệp của Cố Thiên Phàm của Nhất Trung Thủy Thành trà trộn vào. Có điều... tiểu đệ phải cáo từ rồi.”
“Việc lội vào vũng nước đục này, ta không lội nổi.” Tang Cửu Hoàn đầy vẻ hả hê. Những nguồi khác cũng có vẻ mặt và ánh mắt giống nhau.
Sắc mặt Điền Vô Cương trắng bệch.
Trực giác của hắn chỉ cho thấy người này có vấn đề, hắn lập tức ra tay giết chết, tránh sinh họa.
Nhưng hắn không ngờ, một kiếm này lại đánh ra một tổ ong vò vẽ!
Nhất Trung Thủy Thành, sinh viên tốt nghiệp của Cố Thiên Phàm?
Con mẹ nó đúng là khóc không ra nước mắt. Ngươi nói sớm đi chứ, nếu ngươi nói ra sớm, ta đã không giết chết ngươi, còn có thể sẽ cung phụng ngươi nữa.
Ai mà không biết Vô Hồi Kiếm Cố Thiên Phàm là người bao che khuyết điểm nhất?
Ai mà không biết Cố Thiên Phàm nổi tiếng là có thù tất báo?
Ai mà không biết Cố Thiên Phàm là ái tướng của Đại soái Nam Chính Càn?
Ai mà không biết sự đoàn kết của sinh viên tốt nghiệp Nhất Trung Thủy Thành?
Chuyện này, con mẹ nó...
Một giọng nói vang dội vang lên trên bầu trời: “Tập thể sinh viên tốt nghiệp Nhất Trung Thủy Thành khóa trước nghe lệnh. Vừa rồi ta đã liên lạc với lão hiệu trưởng, lão hiệu trưởng có lệnh: Từ thời khắc này, Điền Vô Cương bị liệt vào danh sách kẻ phải giết của sinh viên tốt nghiệp Nhất Trung Thủy Thành! Bao gồm cả họ hàng cửu tộc! Tất cả đều nằm trong lệnh phải giết!”
“Thủy Thành không ngã, sát lệnh không bỏ!”