Đột nhiên có rất nhiều người phóng lên cao, hét lớn: “Thủy Thành không ngã, sát lệnh không bỏ! Phải giết Điền Vô Cương! Phải giết cửu tộc!”
“Các bạn học, bây giờ người lên tiếng đã bại lộ, tạm thời không phải là đối thủ của Điền Vô Cương! Cầm chứng nhận tốt nghiệp đi tới nơi của hiệu trưởng Diệp Cao Võ Tiềm Long, tìm kiếm sự che chở!”
“Vẫn còn bạn học tiếp tục ẩn núp ở đây! Không cần bại lộ!”
Người này hét lớn: “Mọi người đi theo ta, người ngăn cản đều là kẻ địch của Nhất Trung Thủy Thành!”
Lời còn chưa dứt, cả người đã hành động, vội vàng xông ra khỏi khu rừng, đứng trên không trung, cứ đứng quang minh chính đại như vậy, kiếm trong tay, ánh sáng lạnh lẽo lấp lánh.
Nhưng cho dù là Điền Vô Cương hay là Tang Cửu Toàn, cũng không động thủ.
Ừ, là không dám động thủ!
Từng bóng dáng không ngừng mà xuất hiện, bốn mươi năm mươi người nhanh chóng hội tụ.
Một người dẫn đầu hét lên: “Còn ai nữa không?”
Không có ai lên tiếng.
Người này xoay người trên không trung, hét lớn: “Điền Vô Cương, ngươi dám giết người của Nhất Trung Thủy Thành! Ngươi chờ đó!”
Dứt lời, bốn mươi năm mươi người, trên không trung lấy tư thế uy nghiêm lần theo dấu vết hướng Cao Võ Tiềm Long rời đi!
Cả dãy núi, hàng vạn hàng nghìn thích khách, nhưng lại không có người ngăn cản!
Những người này, đều nhận được lệnh của Cố Thiên Phàm, ẩn nấp ở đây để bảo vệ Tả Tiểu Đa; nhưng mà bây giờ, bọn họ đã bại lộ rồi.
Nhưng không ai dám ra tay với bọn họ, động thủ giết bọn họ!
Động thủ vào lúc này, chính là chứng tỏ lập trường đối nghịch với Nhất Trung Thủy Thành!
Giống như là đối địch với cơ quan Chính Giáo!
Thậm chí là đối nghịch với Quân Phương!
Không ai dám làm bậy.
Cho dù là Điền Vô Cương đã từng ra tay!
Lúc này vẻ mặt của Điền Vô Cương trở nên chán nản, lúc trước cho dù là lúc đối mặt với Diệp Trường Thanh, có lẽ trong lòng cũng không sợ hãi như bây giờ.
Diệp Trường Thanh là một người lấy đại cục làm trọng, phần lớn thời gian, càng kiêng kỵ việc hy sinh, không nỡ nhẫn tâm ra quyết định quá dứt khoát. Nhưng mà Cố Thiên Phàm lại khác!
Cố Thiên Phàm chỉ cần ra lệnh, chưa từng nhìn trong quá trình sẽ có bao nhiêu người chết!
Thứ hắn quan tâm, vĩnh viễn chỉ có chuyện mệnh lệnh có được hoàn thành hay không!
Nhất Trung Thủy Thành, thậm chí không là Trường võ cao cấp.
Nhưng người từ Nhất Trung Thủy Thành ra, lại có thể tung hoành ở đại lục.
Tại sao ư?
Là bởi vì sau lưng bọn họ có một người không sợ trời không sợ đất, năm đó lão hiệu trưởng là Đại Tướng đệ nhất ở Nam Quân làm chỗ dựa!
Năm đó có người giết học sinh Nhất Trung Thủy Thành đang thực hiện nhiệm vụ của Cố Thiên Phàm, Cố Thiên Phàm kéo lê thân thể tàn tật, đuổi giết vạn dặm; giết sạch cửu tộc!
Sự an toàn ở Nhất Trung Thủy Thành, là xây dựng trên hài cốt như núi!
Đúng lúc, Tang Cửu Toàn xoay người rời đi trước, ngay sau đó, gần như tất cả mọi người đều lặng lẽ đứng dậy, cùng Tang Cửu Toàn rời đi.
Giao du với kẻ xấu, chúng ta không tranh!
“Tang huynh!”
Điền Vô Cương kêu lên, hơn nữa còn có thêm ý cầu xin.
“Đừng gọi ta, ta không giúp được ngươi, nếu lại đứng chung một chỗ với ngươi, chỉ sẽ bị ngươi liên lụy, ngươi không phải không biết phạm vi của giết cửu tộc.”
Tang Cửu Toàn xoay người, sâu xa nói: “Đây chính là giang hồ, Điền huynh, vì sao ngươi giết người, trong lòng ngươi tự rõ nhất. Nguyên nhân chân chính, chính là đường gai sáu lần! Chỉ là ngươi đang ghen tỵ với người tài, thế thôi.”
“Cho dù giết đúng người, cái ngươi gọi là đạo lý nói rất trôi chảy, vẫn không thể che giấu lòng dạ hạn hẹp của ngươi.”
“Mà bây giờ bọn ta giữ khoảng cách với ngươi, chỉ là xu lợi tránh hại mà thôi.”
Tang Cửu Toàn nói: “Đúng như ngươi đã nói, bây giờ giang hồ này, còn có thể có nghĩa khí gì? Thi thể và nhẫn không gian của Triệu Thanh Tùng, ta sẽ mang đi. Ta sẽ nghĩ cách trả lại cho người của Nhất Trung Thủy Thành.”
Dứt lời, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt cầu xin của Điền Vô Cương, mang người nghênh ngang rời đi.
“...”
Điền Vô Cương im lặng.
Nhìn Triệu Thanh Tùng bị Tang Cửu Toàn cõng đi, đã sớm không còn tiếng động, vô cùng hối hận, lẩm bẩm nói: “Tại sao ngươi không nói sớm? Ngươi có thể nói sớm hơn mà…”
Đây cũng giống như lúc chặn giết Tả Tiểu Đa trước đó.
Người trong nhiệm vụ giết Tả Tiểu Đa hoặc là trong quá trình bảo vệ hắn ta, cũng chỉ thuộc về ân oán cá nhân.
Còn nếu như Triệu Thanh Tùng bại lộ thân phận, hoặc là bị giết trong trận chiến bảo vệ Tả Tiểu Đa, vẫn là ân oán cá nhân như cũ, nhưng sẽ không dính dáng quá nhiều.
Nhưng mà bây giờ hắn vô duyên vô cớ bị giết, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là Điền Vô Cương đố kị người tài, tư lợi làm hại.
Tất nhiên Nhất Trung Thủy Thành muốn đòi lại phần công đạo này cho mình!
Nhiều khi, giang hồ chính là trực tiếp như vậy.
Giống như là giết người, có lý do và không có lý do, hậu quả hoàn toàn không giống nhau!
Nếu như giết Tả Tiểu Đa, có nhiều giải thưởng như vậy, thừa nhận sự trả đũa của Cao Võ Tiềm Long, ngược lại cũng xứng đáng. Đợi thực lực của mình tiến bộ thêm một bước, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, hoặc là nói không chừng chuyện này cũng không giải quyết được gì.
Nhưng mà, đối tượng thay đổi thành Nhất Trung Thủy Thành...
Cố Thiên Phàm chắc chắn sẽ không từ bỏ!
“Thủy Thành không ngã, sát lệnh không bỏ!”
Đây là thái độ của Cố Thiên Phàm, vĩnh viễn đấu đá lung tung như vậy, cầm kiếm tuyên thệ không thể rút về. Luôn là phong cách như vậy!
Nói muốn giết ngươi, nói muốn giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc của ngươi, thì nhất định phải làm được.
Lúc trước không có ngoại lệ, bây giờ cũng sẽ không có!
“Mẹ nó, lão tử xui xẻo quá…”
Lần này Điền Vô Cương đã là khóc không ra nước mắt, khó có thể kiềm chế.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn chuyển hướng vào trong rừng.
Hắn cũng là người từng trải, thấy tình hình không thể cứu vãn, đường sống duy nhất, cũng chỉ có một đường là giết chết Tả Tiểu Đa, nhận được giải thưởng, làm cho bình cảnh của mình có thể bảo đảm được việc nhận được sự đột phá, sau đó tìm chỗ để tiềm tu một thời gian ngắn, dựa vào lần này để lẩn tránh sự đuổi giết của Nhất Trung Thủy Thành.
Nếu như bây giờ lấy tu vi bị mắc kẹt trong bình cảnh, không thể có đường sống!
Phải giết Tả Tiểu Đa!
Phải!
Vì để mình có thể sống tiếp, Tả Tiểu Đa, hẳn phải chết!
...