Lão đại thở dài: “Lông tơ này không có tác dụng đâu... Trực tiếp quăng bỏ đi, đi xa một chút là lại mất tín hiệu. Haizzz, vừa rồi lúc ta cạo lông chân của hắn, tên nhóc con đó lại co chim con của hắn vào... ôi trời ạ... Suýt nữa cười chết ta.”
Lão nhị và lão đại cũng nén cười cố gắng làm ra vẻ kinh ngạc: “Hả, còn có chuyện như vậy sao? Có phải ngươi làm gì khiến cho trẻ con nhà người ta hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Ông đây không làm bất cứ điều gì dư thừa, hiểu lầm cái con khỉ, ta chỉ có thể nói... Đấy chính là một người kì lạ.”
Lão đại nhớ lại một lúc, không nhịn được khóe miệng nở một nụ cười: “Cũng không biết cha mẹ là ai mà sinh ra được một biển muối như vậy, ta đoán ấy... Có lẽ từ nhỏ đã bị đánh rất nhiều.”
Thưởng thức một lúc: “Dù sao thì chỉ cần ta nhìn thấy hắn là sẽ lập tức muốn đánh cho một trận, loại cảm giác này... Không kiềm chế nổi.”
“Đợi đến khi chuyện lần này kết thúc, nhất định phải tìm hiểu mở mang kiến thức mới được.”
Hai người khác đều có hứng thú.
“Vậy ta đi đây, nếu hoàn toàn dùng Phi Thiên Huyền Niệm thì ta có thể chống đỡ được sáu canh giờ, nhiều hơn nữa sẽ không chịu đựng nổi, các ngươi nhớ canh thời gian.”
Nói rồi cơ thể lóe lên đi mất.
Phi Thiên Huyền Niệm và dùng thần thức khóa chặt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chính là phân chia thần niệm ra thành một phần, duy trì trạng thái liên tục theo dõi một người từ đầu đến cuối.
Cho dù mục tiên có đi đến đâu thì phần thần niệm đó đều có thể đi theo như hình với bóng.
Đặc biệt là đến thời điểm quan trọng, phần thần niệm đó còn có thể hóa thành bản thể giúp sức chiến đấu.
Quả thật là cực kì thần diệu!
Mà loại pháp môn thần diệu này sẽ là một gánh vác không dễ dàng gì dành cho người thi triển, cho dù với tu vi ngang tàng của ba người đấy cũng khó lòng duy trì được lâu dài.
Còn đối với loại quái thai như Tả Tiểu Đa mà nói, không làm như vậy thì sẽ hoàn toàn không thể theo dõi được!
Ba người từng nhìn thấy quỷ thật lòng đều sợ bóng tối rồi, sớm đã bị phiền muộn đến không ổn không xong.
Lão tam đi rồi.
Lão đại cũng vội vã tìm nơi khác gọi điện thoại.
“Thiên Vương đại nhân, tìm được tên nhóc đó rồi, an toàn khỏe mạnh. Bây giờ lão đại đang đi theo hắn, lần này nhất định sẽ không để mất dấu nữa.”
Nghe được tin tốt thật rõ ràng thì Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân bên kia mới thở dài một hơi, giống như đã bị dồn nén cả một ngày, loại nhẹ nhàng thoải mái đấy.
“Được được được, tốt lắm tốt lắm, rất tốt rất tốt!”
Giọng nói cởi mở của Thiên Vương đại nhân truyền đến từ cái loa: “Đợi sau khi trở về sẽ ghi công lớn cho ba người các ngươi!”
Lão đại có chút ngẩn người.
Như vậy là đã lập công rồi? Còn là công lớn?
Dễ dàng như vậy hả?
Có chút... Không thích hợp lắm nhỉ.
Ngắt điện thoại rồi, nửa ngày sau vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật...
Mặt khác, Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân đã hoàn toàn yên tâm rồi.
Khóe miệng nở một nụ cười mỉm.
Phấn khích vỗ vỗ đùi: “Ôi mẹ ơi! Tìm thấy rồi!”
Tất cả nỗi lòng đều đã được bỏ xuống rồi.
Dọa chết ông rồi.
Lúc này đương nhiên là sẽ lập tức gọi điện thoại báo tin vui!
Tìm thấy rồi nha!
Lấy điện thoại ra tìm số của chú Tả, cười híp mắt, lần này là cây ngay không sợ chết đứng trực tiếp gọi đi!
Ha ha ha... Thời gian hai ngày? Với cách làm việc của Hữu Thiên Vương ta thì làm gì có chuyện cần đến hai ngày chứ?
Lúc này mới có mộy ngày rưỡi thôi!
He he...
...
Vẻ mặt của Tả Trường Lộ thực sự nho nhã, nụ cười vui vẻ treo trên môi giống như mọi chuyện đều không có gì lạ, thong thả đi bộ bên trên dãy núi.
Còn Ngô Vũ Đình cũng đi cùng bên cạnh hắn, giống như hai vợ chồng đến đây chỉ để ngắm nhìn núi non sông nước.
Nhưng ánh mắt của hai người vẫn luôn mật thiết chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Tất cả những tảng đá không chuyển động được không có sinh mệnh kia cũng cần phải chạm thử xem thử.
Hai vợ chồng đã làm công việc đấy rất lâu rồi.
Từ sau khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ra ngoài thì hai người đã chuyển đến bên này luôn.
Công việc mỗi ngày chính là đi loanh quanh trên đồi núi nhỏ này.
Không ai biết được bọn hắn đang dạo cái gì hết.
Đến cả tiệm Tinh Hồn Thạch cũng bị Tả Trường Lộ chuyển nhượng đi rồi, vào lúc đấy còn gây nên chấn động cho cả một khu vực nhỏ.
Rất nhiều đồng hương tấp nập chạy đến hỏi thăm, có phải là gia đình xảy ra chuyện gì rồi không, nếu như cần tiền thì cứ việc nói một tiếng.
Mà hai vợ chồng Hồ Nhược Vân ở Nhị Trung thành Phượng Hoàng và các giáo viên liên quan đến Nhị Trung cũng lập tức ghé thăm.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại muốn chuyển nhượng lại cửa tiệm chứ?
Lẽ nào là Tiểu Đa ở bên ngoài xảy ra chuyện gì đấy cần dùng đến tiền? Cần dùng tiền thì cứ lên tiếng đi. Bọn ta có!
Kết quả đó khiến cho hai vợ chồng dở khóc dở cười, nhưng trong lúc vô thức cũng cảm nhận được một phần tươi đẹp của nhân gian.
Chỉ là, mặc dù lúc này hai vợ chồng không khác gì người thất nghiệp, nhưng hai vợ chồng lại không hề thiếu tiền, thậm chí còn rất có tiền, đặt biệt có tiền, vô cùng có tiền.
Bởi vì trong thẻ của hai người đã có con số khổng lồ ở trong đó.
Hơn nữa căn bản cứ cách mấy ngày là lại có tiền được chuyển vào; Tả Tiểu Niệm một khoản, Tả Tiểu Đa một khoản, nếu như thật sự là người bình thường thì hoàn toàn có thể nói, tiền trong thẻ lúc này đã dùng không hết, không thể dùng hết được, cho dù không cần làm gì chỉ thoải mái khoan khoái tận hưởng cuộc sống, phung phí xa xỉ giàu sang phú quý cả đời này cũng sẽ ung dung tự tại.
Ừm, cho dù là mấy đời cũng giàu có dư dật!
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng không phải là người thường.
Bọn họ không để ý đến tiền bạc.
Nhưng mỗi khi con trai con gái chuyển tiền đến, vợ chồng hai người luôn là vui mừng cực kỳ.
“Lại nhận được tiền này.”
“Lần này là Tiểu Đa hay là Tiểu Niệm?”
“Tiểu Đa.”
“Thằng nhóc này không học tập cho tốt, cũng không biết ở đâu ra có nhiều tiền như vậy?”
“Lại thêm một khoản chuyển đến. Đây là của Tiểu Niệm.”
“Bao nhiêu?”
“Một trăm nghìn.”
“Tốt quá, con gái ta thật tốt, con gái ngoan, sau này Tiểu Đa nhất định là không đến mức đói bụng.”
“Còn có chuyện ngoan hơn nữa.” Khuôn mặt Tả Trường Lộ dãn ra.