Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1172: Báo Bình An (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1172: Báo bình an (2)

Niệm Niệm Mèo cơ thể nhẹ nhàng mềm mại: Khi nào ngươi về vậy Cẩu Đát? Về cùng nhau đi, ta cũng có rất nhiều đồ tốt nè.

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Ừm nè, Niệm Niệm Mèo, tu vi của ta bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, không phải là tu vi trước kia có thể so sánh được đâu, Hóa Vân nhỏ bé đã không thể lọt vào mắt ta được nữa rồi, là lúc để ngươi biết được nếm thử lợi hại của ta đó!

Niệm Niệm Mèo cơ thể nhẹ nhàng mềm mại: Ha ha, thiếu nữ xinh đẹp nhất thiên hạ chấp nhận lời thách đấu của chó nhỏ như con dế mèn nhà ngươi! Nhớ kỹ, thua là phải vẫy đuôi, học tiếng chó kêu, không được phép chơi xấu!

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Quyết định như vậy đi! Nếu như ngươi thua thì đeo tai mèo mặc đồ nữ hầu gái hóa trang đuôi mèo nhảy lắc đuôi cho ta xem!

Niệm Niệm Mèo cơ thể nhẹ nhàng mềm mại: Cẩu Đát, ngươi muốn chết?! (m thanh giận run người)

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Ha ha, ha ha he, ha ha ha ha ha ha (m thanh đắc ý)

Mẫu hậu: Hai người các ngươi cút hết đi! Nên làm gì thì làm cái đó, khi nào trở về thì nói trước một tiếng, mẹ sẽ làm bánh hẹ cho các ngươi.

Tiểu Đa Đa ngoan ngoãn nghe lời: Mẹ thật tốt moa moa.

Niệm Niệm Mèo cơ thể nhẹ nhàng mềm mại: Mẹ thật tốt moa moa moa.

Phụ hoàng: Ta thì sao?

Rất lâu sau cũng không có ai trả lời.

Nhìn kỹ một chút, ảnh đại diện của tất cả mọi người đều tối rồi, offline hết rồi...

“Ha ha ha ha...”

Nhìn đầu đầy vệt đen cùng dáng vẻ vẫn còn đang trừng to hai mắt nhìn màn hình đợi tin nhắn trả lời của Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình đột nhiên cười lớn một trận, vô cùng vui sướng.

“...” Tả Trường Lộ nghiến nghiến răng.

“Được lắm, đám nhóc con các ngươi thật sự, được lắm, đợi các ngươi trở về rồi thì nợ cũ nợ mới chúng ta sẽ cùng nhau tính hết một lần!”

...

Tả Tiểu Đa đặt điện thoại xuống liên tục lăn qua lăn lại mười mấy vòng ở trên giường, lại chui vào trong chân cười lớn vài tiếng, cười đến mức trông giống như một tên ngu.

Đột nhiên xoay người ngồi dậy chỉ vào phía trước quát lớn: “Niệm Niệm Mèo! Nhảy cho ta! Bắt đầu uốn éo cho ta! Ngươi không nghĩ đến những lời ta nói đều là sự thật đúng không? Tu giả Hóa Vân đã không là cái thá gì đối với ông nội đây nữa rồi! Muah ha ha ha ha...”

Tự mình cười ngu ngốc hết nửa ngày mới đứng dậy chui đầu ra cửa sổ: “Phù Phù! Phù Phù! Lên đây lên đây!”

Tả Tiểu Đa chuẩn bị bắt đầu xử lý đống chiến lợi phẩm rồi, hai tay áo chất đầy núi vàng không phải chỉ là nói cho có mà thôi.

Dãy núi Tinh Mang này, ngoại trừ có rất nhiều nhẫn không gian ra thì còn kiếm được vài cây thiên tài địa bảo cấp đỉnh cùng rất nhiều linh thực linh dược thuận tay lấy về.

Nhiều vật tư như vậy, mặc dù Tả Tiểu Đa vui mừng phấn khởi nhảy nhót tung tăng nhưng hắn lại không hề có hứng thú thu xếp cụ thể.

Ta bận, không có thời gian.

Ta chỉ chịu trách nhiệm thu gom, phụ tránh quá trình đó là được!

Còn phần phân loại ngay ngắn đúng theo từng loại... Có Phù Phù là đủ rồi.

Vui một mình không bằng vui chung, dù sao cũng phải chia phần vui thích này cho bạn đồng hành chứ!

Nghe thấy tiếng hét om sòm như uống nhầm thuốc kia của Tả Tiểu Đa, khóe miệng của bà Thạch đang ở trong sân nhỏ bên kia lộ ra một nụ cười an tâm.

Thời gian dài như vậy không có âm thanh la hét của tên nhóc con này quả thật là có chút cảm giác không quen.

...

Lý Thành Long đổ mồ hôi leo lên lầu, trên dưới cơ thể tỏa ra hơi nóng bừng bừng.

“Giề?”

Bây giờ Phù Phù đang rất cố gắng, luyện công cũng phải giành giật từng giây, mức độ cố gắng so với lúc trước không chỉ tăng thêm gấp 10 lần!

Cho dù là giữa trưa lúc ăn cơm cũng sẽ ngồi xổm vừa ăn vừa luyện, nuốt vài ngụm xuống bụng là đã lập tức muốn về tu luyện, cả ngày trời có đến hơn 10 tiếng là trôi qua bên trong phòng trọng lực...

Cố gắng như vậy nên hiệu quả có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, tiến bộ có thể gọi là cực nhanh.

Mặc dù ta đã định vị bản thân thành quân sư, nhưng cũng không thể trở thành người có chiến lực yếu kém được!

Nếu không khi Tả lão đại muốn dùng ta cũng dùng không được, bản thân tuột lại một bước thì sẽ không đuổi kịp được nữa.

“Có việc.”

Tả Tiểu Đa thần thần bí bí vẫy tay, nháy mắt ra hiệu.

“Việc giề?” Lý Thành Long làm ra biểu cảm đề phòng, vẻ mặt nghi ngờ cẩn thận.

Thằng cha này lại muốn chơi ta hả?

Mỗi lần Tả lão đại làm ra loại biểu cảm này thì ông đây hoặc là bị gài bẫy hoặc là nợ nần vô duyên vô cớ lại tăng thêm rồi...

“Đệch! Biểu cảm này của ngươi là sao vậy? Lẽ nào ta còn có thể chơi ngươi sao?”

Tả Tiểu Đa rất bất mãn.

“Ha ha...” Lý Thành Long trợn mắt lên trời, cười ha ha, rõ ràng.

Lời này của ngươi khiến trứng của ta bị đau...

Tả Tiểu Đa trơn mắt đặt Diệt Không Tháp lên bàn, huýt sáo, chỉ tay vào: “Đi vào đây.”

“...” Lý Thành Long cũng không chịu yếu thế, cũng huýt sáo lại: “Cùng nhau vào!”

Tả Tiểu Đa trừng mắt.

Được thôi, hai con chó con!

Nhiều đồ như vậy nên không thể mở được bên trong phòng ngủ chỉ tầm 20m!

“Xì, làm như thần bí lắm!”

Bây giờ Lý Thành Long cũng biết đến sự tồn tại của Diệt Không Tháp; Lúc trước khi Văn Hành Thiên mượn và trả lại cho Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long đều có mặt ở đó, Văn Hành Thiên cũng không có chút kiêng nể nào.

Đối với chuyện đấy, Tả Tiểu Đa cũng chỉ dặn dò vài câu đừng để lộ là coi như xong chuyện.

Dù sao thì chuyện trong tay Diệp Trường Thanh có Diệt Không Tháp cũng không phải chỉ có một người biết, vốn dĩ không được xem là bí mật gì.

Chỉ có điều những người biết được lúc này nó đang nằm trong tay Tả Tiểu Đa thì thật sự không nhiều lắm.

Tả Tiểu Đa vẫn luôn để tâm đến việc giữ bí mật này, chỉ có điều từ trước đến nay Lý Thành Long đều rất thận trọng, giữ miệng giữ mồm chẳng qua chỉ là chuyện bình thường.

Nhưng chuyện tốc độ dòng chảy thời gian ở bên trong đã thay đổi, bản chất đã biến chất rồi lúc này cũng chỉ có một mình Tả Tiểu Đa biết thôi.

Mà lần này gọi Lý Thành Long vào trong cũng là kết quả sau khi Tả Tiểu Đa suy nghĩ cẩn thận.

Bình Luận (0)
Comment