Tả Tiểu Đa nói như lẽ đương nhiên: “Nếu như ngươi đã hiểu rõ vậy thì bắt đầu làm đi, ‘Lý ở đợ’!”
Lý Thành Long cứng cổ nói: “Tiền công tính như nào?”
Tả Tiểu Đa hầm hầm tức giận nói: “Tiền công gì chứ?”
Lý Thành Long nói: “Thuê người làm việc còn định không trả tiền lương sao? Ngươi nói là hai chúng ta cùng làm nhưng ngươi có thể làm được bao nhiêu đâu, không biết tự tính toán trong lòng mình hả?”
“Bây giờ ngươi vẫn đang nợ ta...”
Tả Tiểu Đa bắt đầu xoa ngón tay: “Tính theo giá cả thị trường thì đang nợ khoảng một cái rưỡi đại lục Vu Minh...”
“Việc nào ra việc đấy!” Thái độ của Lý Thành Long rất cứng rắn. Liên quan đến khoản nợ thì ngươi cứ tùy tiện tính, tùy tiện thêm lãi vào đi.
Nhưng lợi ích trước mắt thì phải đến tay cái đã!
“Ngươi nói đi!”
“Hai cái nhẫn không gian phẩm chất tốt nhất, lớn nhất, còn có 1% tổng lợi ích thu được!” Phù Phù như sư tử há cái miệng lớn.
“Có con khỉ! Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi? Muốn nhẫn rồi thì cũng thôi đi, lại còn dám đòi tổng lợi ích thu được, 1%? Quá đáng thật!” Tả Tiểu Đa tức giận.
“Ngươi ra ngoài đi, tự ta kiểm kê, thà ta khổ một chút mệt một chút cũng sẽ không để cho tên xấu xa giậu đổ bìm leo nhà ngươi bóc lột!”
“Ta không ra! Còn nữa, ai bóc lột ai ngươi nghĩ cho kĩ!”
“Lý Thành Long ngươi tham lam quá rồi! Ta thật sự không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!”
Tả Tiểu Đa cau mày trợn mắt, bắt đầu đưa ra ví dụ: “Đây giống như nhà giàu số một thế giới, hắn có tài sản vượt cả nghìn cả chục nghìn cả trăm triệu, sau đó hắn tự mình muốn biết rốt cuộc bản thân có bao nhiêu tiền... Thế là mướn vài nhân viên kế toán, nói, các ngươi giúp ta kiểm kê.”
“Sau đó mấy nhân viên kế toán lại nói với nhà giàu số một thế giới: Có thể kiểm kê nhưng mà bọn ta muốn chia 1%! Lý Thành Long, ngươi cảm thấy có đạo lý như vậy sao? Ngươi nói xem ngươi có quá đáng không chứ?”
Lý Thành Long ngẩn người.
Đệch mợ, lại có đạo lý như vậy!
“Vậy ngươi nói xem sẽ cho ta bao nhiêu!”
“Chỉ có một chút công việc như vậy, cho ngươi 100 viên Tinh Hồn Ngọc trung phẩm!” Tả Tiểu Đa hào phóng nói.
“Ngươi bố thí ăn mày hả.” Lý Thành Long trợn mắt suýt chút rơi luôn ra ngoài!
“200 trung phẩm!”
“10 nghìn thượng phẩm!” Lý Thành Long ngoác mồm kê giá.
“Đi chết đi!”
“8 nghìn!”
“Đi chết đi!”
“5 nghìn!”
“Chốt kèo!”
Lý Thành Long nản lòng, với hiểu biết của hắn về Tả Tiểu Đa thì hắn biết bản thân muốn ít quá rồi.
Tả Tiểu Đa bắt chéo chân, quất roi da lên lưng Lý Thành Long: “Đã lấy lương rồi thì còn không mau làm việc cho ông đi! Một con sen như ngươi chậm chạp cái gì chứ? Con lừa của đội sản xuất đều không dám nghỉ ngơi như ngươi đâu!”
Lý Thành Long tự lẩm bẩm vô cùng hối hận: “Lỗ rồi lỗ rồi.”
Trước khi Tả Tiểu Đa trở về thì Lý Thành Long sớm đã biết rõ rồi, thu thập của tên nhóc con này chắc chắn sẽ rất nhiều; Mà bản thân là người em nhỏ gần gũi thân cận nhất chắc chắn cũng có thể hưởng ké được gì đó, đấy là kết quả tất yếu.
Lý Thành Long hiểu rõ trong lòng, nếu như lần này là do bản thân đi ra thì những thứ đồ tốt có được, sau khi trở về cũng sẽ chia cho Tả Tiểu Đa, vốn dĩ giữa hai người chính là loại quan hệ này.
Nhưng thằng khỉ này lại xem những thứ đấy thành tiền lương.
Đây là niêm yết giá rồi.
Nhưng đây thật sự là bắt nạt người khác!
“Đáng lẽ ta không nên nhắc đến chuyện tiền lương này, ta nên đòi quà mới đúng!” Lý Thành Long cảm thấy bản thân bị gài bẫy rồi.
Vốn dĩ nên được 2 phần, bây giờ trở thành 1 phần rồi.
“Lỗ chết ta rồi.”
Bắt đầu kiếm nhẫn không gian càng khiến Phù Phù luôn miệng kêu khổ.
“Má ơi à, cấm chế thần thức trên này còn chưa được loại bỏ nè!”
“Đây không phải là lừa người sao!”
Lý Thành Long khóc không ra nước mắt.
Lúc này càng lỗ hơn nữa, bản thân phải dùng sức mạnh thần thức của mình để phá tan dấu ấn thần thức vốn có trên nhẫn, tiếp đó xóa bỏ, sau đó nữa mới có thể mở được nhẫn không gian.
Cứ như vậy mà lượng công việc đâu chỉ tăng gấp đôi, thật sự là tăng hơn gấp 10 lần, gấp 10 lần so với tính toán!
Nên biết, có rất nhiều dấu ấn thần thức trên nhẫn là vết tích lưu lại của Hóa Vân cao giai hay thậm chí của tu giả cấp Ngự Thần!
Còn con dế mèn nhỏ bé như Lý Thành Long thì... Khụ khụ.
“Tả bỉ ổi! Lương tâm chó nhà ngươi!”
Lý Thành Long nghiến răng nghiến lợi bắt đầu làm việc.
Đương nhiên, một ‘con sen’ khác cũng không rảnh rỗi: Trước khi Lý Thành Long tiến vào thì Tả Tiểu Đa đã bảo Tiểu Long ra ngoài tiếp tục vận chuyển địa mạch rồi.
Thiên tài địa bảo bây giờ ở đang trồng ở trong địa mạch chỉ có thể tiếp tục sống chứ không thể phát triển được nữa, như vậy thì sao có thể được chứ?
Ăn của ta ở của ta chơi của ta uống của ta còn kiếm của ta đoạt của ta, không lao động thì sao mà coi được chứ.
Tả Tiểu Đa bày tỏ trạng thái này là không cách nào chịu được, sau khi đồng ý khen thưởng hậu hĩnh “một sợi địa mạch một giọt mát mát” cho Tiểu Long thì Tiểu Long đã hết sức phấn khởi ra ngoài làm việc rồi.
Khoảng chừng 5,6 phút sau.
Phá giải được chiếc nhẫn đầu tiên.
Rầm rầm ào ào...
Trước mặt nhiều thêm một đống đồ.
Đủ loại đan dược, trị thương, tu luyện, ép độc, hồi phục, tinh thần,... Nên có đều có, các loại quần áo, công cụ cải trang, ám khí, binh khí, Tinh Hồn Ngọc, dược liệu, lều vải, đệm, chăn, đồ lót, thức uống, thuốc lá, rượu, kẹo, trà, còn có các loại đồ vật linh tinh, cùng với hai quyển sách võ thuật quý.
Lộn xộn hơn 100 loại đồ vật.
Gần như là thoáng cái đào ra được 1 cửa hàng tạp hóa. Hơn nữa còn là loại rất cao siêu.
Lý Thành Long thoáng giật mình trong lòng: “Đệch mợ!”
Lập tức phân loại từng thứ một, những thứ không dùng đến chẳng hạn như lều vải quần áo,... Thì vứt hết sang một bên, những thứ đấy hoặc là đem vứt bỏ, hoặc là đốt thành tro bụi ngay tại đây.
Nhưng hễ dùng được thì đều phân loại sắp xếp cách đấy mười mấy trượng, có là cứ trực tiếp ném sang một bên.
Cứ tiếp tục làm như vậy hết 50 chiếc nhẫn không gian, Lý Thành Long hoàn toàn không còn cảm xúc gì nữa.