Xử lý sơ qua một chút là lại có thể treo lên kệ để bán.
Phương Nhất Nặc bày tỏ ta quen với chuyện này rồi, Tả thiếu hoàn toàn không cần phải lo nghĩ! Nếu thật sự không được thì ta xuất tiền tìm vài người mang đi bán.
Còn có bán những thứ khác, ông chủ Phương đây đảm nhiệm nhiều việc, tất cả cứ giao hết cho ta!
Bảo đảm thích hợp!
Tả Tiểu Đa yên tâm.
Sau đó lập tức đi tìm ông chủ Tôn. Hừm, là ông chủ Tôn giúp hắn thu bột Tinh Hồn Ngọc.
Khoảng thời gian mà hắn rời đi có đến 20 ngày, số bột Tinh Hồn Ngọc tích góp được ở bên kia dự đoán cũng sắp tràn ra ngoài luôn rồi.
Tả Tiểu Đa đoán đúng vậy.
Cái sân lớn chiếm gần 100 mẫu do ông chủ Tôn trực tiếp đắp lên kia, lúc này đều là bột Tinh Hồn Ngọc đang chất đống ở khắp nơi, nơi cao nhất cũng đã chất cao đến hơn 50m!
Nếu như Tả Tiểu Đa vẫn không đến thì ông chủ Tôn sẽ phải xem xét mua thêm một mảnh đất khác ở bên cạnh.
Tả Tiểu Đa rất hài lòng với hiệu suất của ông chủ Tôn.
Đi quanh một vòng rồi thu hết cả bột Tinh Hồn Ngọc lại, hành động này gần như đồng nghĩa với việc thu lấy một ngọn núi lớn; Sau khi thu xong thì ông chủ Tôn lại nhìn xuống mảnh đất bằng phẳng dưới chân mình, như thể đang nằm mơ.
Suy cho cùng cũng là tu giả cao giai, cách làm này thật sự lạ thường, đúng là không ai sánh bằng, vô cùng kinh ngạc đáng khen!
Kết toán hết những thứ này; Sau đó Tả Tiểu Đa lại lấy hàng 100kg thuốc lá rượu bia kẹp trà các loại chất đống như núi ra, làm phần thưởng cho ông chủ Tôn.
Ông chủ Tôn vui đến mức không khép miệng lại được.
Những thứ này đều là sản phẩm tiêu hao dự trữ của tu giả cao giai, mỗi một loại thuốc lá rượu bia kẹo trà đều là hàng hóa cao cấp; Thuốc lá đắt đỏ, rượu bia đắt đỏ, trà giá trên trời, không một thứ nào không phải là hàng hóa đỉnh cao hiếm thấy trên thị trường.
Lý Thành Long không thích những thứ này phần lớn là vì yêu cầu của bản thân hắn cao, còn vì có những thứ đồ khác tốt hơn để so sánh, còn đối với ông chủ Tôn mà nói thì có được những món đồ này thật sự là còn vui hơn có được tiền.
Trên thực tế, giá cả của những món đồ này thật sự còn cao hơn số bột Tinh Hồn Ngọc kia rất rất nhiều.
Ông chủ Tôn không nhịn được càng cảm động đến rơi nước mắt.
Hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định không được phụ lòng giao phó của ông chủ Tả, sẽ xử lý tất cả mọi việc thật ổn thỏa đẹp đẽ!
Lúc này, Tả Tiểu Đa mới lướt qua rời đi.
Hắn không cho nhiều, cũng chỉ có vụn vặt 50 bình rượu; 10 điếu thuốc lá đắt đỏ, hơn 20kg kẹo; Còn có 2kg 3kg lá trà cực phẩm.
Những thứ này còn không được xem là một hạt cát trong số đồ vặt mà hắn thu được.
Nhưng mà hắn biết rõ nếu như bản thân cho nhiều hơn thì ngược lại sẽ không được hay lắm.
Thuốc là rượu kẹo đường đều tiêu thụ rất nhanh nên cứ cho nhiều một chút, lá trà tiêu thụ chậm nên cho ít một chút.
Những thứ đấy ít nhất cũng đủ để giữ cho ông chủ tôn làm màu hai đến ba tháng.
Nhưng nếu như sau này vẫn muốn nữa, vậy phải xem biểu hiện của hắn có tốt hay không.
Nếu như thật sự cho hắn tất cả số thuốc lá rượu bia kẹo trà cao cấp như ngọn núi lớn kia, không chừng ông chủ Tôn này sẽ trực tiếp nghỉ hưu cho xem - Chỉ cần bán những thứ đồ đó lấy tiền, nửa đời sau sẽ không còn lo âu!
Tả Tiểu Đa sẽ không làm loại chuyện đó.
Lỡ như nghỉ hưu rồi thì ai làm việc cho ta?
Trong không gian, lúc này Lý Thành Long đang đổ mồ hôi đầm đìa.
Không phải là nhiệt năng của Liệt Dương Chi Tâm lại rực cháy, mà là vì 1kg thịt rết kia...
Lần đầu nên không biết nên xử lý thế nào... Đấy là thịt sống mà!
Nên ăn như nào đây?
Ăn sống, hay là ăn chín?!
Lý Thành Long cảm thấy lúc Tả lão đại cho mình thịt không có nói ăn sống hay ăn chín.
Mà đưa cho mình thịt sống.
Ý gì đây?
Chẳng phải đây ý rõ ràng là, thịt này phải ăn sống mới có hiệu quả sao?
Nên hiểu thế này nhỉ?
Với lại… bình thường cũng là tình huống thế này…
Lý Thành Long cũng muốn nướng chín rồi ăn, nhưng nghĩ nghĩ, nếu nướng chín sẽ nướng luôn linh khí bên trong hết thì sao, khụ, đừng nói nướng hết, dù chỉ nướng làm linh khí có thể tiêu hao đi… Lý Thành Long cũng cảm thấy mình có thể khóc ngất mất thôi.
Đây là thời cơ cực kỳ lớn!
Nướng chín hết? Nói đùa gì vậy!
Nhìn miếng thịt óng ánh long lanh, giống như thịt tôm, vốn không ngửi được mùi tanh, nhưng trông bên ngoài như vậy chắc mùi vị không tệ lắm, xem như miếng cá sống là được rồi.
Lý Thành Long chỉ do dự mấy giây rồi mở miệng thật to, ùm một ngụm!
Quả nhiên, trừ chút mùi tanh, còn lại không có cảm giác gì khác; nhai kỹ mấy cái còn thấy có chút thanh ngọt nhè nhẹ.
Phù Phù sợ mình nhai không đủ kỹ, linh khí không phát huy ra được, miệng mồm ngậm chặt, nhai kỹ nuốt chậm, một ngụm thịt sống nhai tới nhai lui năm phút, dư vị cả buổi mới vói cổ nuốt xuống.
Cẩn thận để miếng thịt khác xuống, sau đó bắt đầu vận công tiêu hóa.
Mấy phút sau… Lý Thành Long vô thức gào lên một tiếng.
Chỉ cảm thấy đột nhiên trong dạ dày bùng nổ một luồng linh khí, vô số linh khí đột nhiên tuôn ra, dựa vào giới hạn bạo phát chi thế, tuôn ra kinh mạch toàn thân…
Linh khí đan điền sau khi vừa nén xuống lại tăng lên với tốc độ khủng khiếp!
Phù Phù bị dọa hoảng!
Không phải chứ, mới ăn một miếng thôi mà?
Lý Thành Long không dám sơ suất, vội toàn lực vận công tiêu hóa linh khí dồi dào lan ra, linh khí trong đan điền ngày càng nhiều, ngày càng dày, dù đan điền xoay tròn ngày càng nhanh, đã đạt đến cực hạn, nhưng linh khí xông ra từ dạ dày vẫn vô cùng vô tận, liên tục không dứt.
Tả Tiểu Đa không biết, Lý Thành Long cũng không biết.
Suy nghĩ của Lý Thành Long… đúng rồi!
Tuy Tả Tiểu ăn nhiều, số lượng gấp mấy mươi lần, mấy trăm lần Phù Phù, chênh lệch rất nhiều ký, nhưng Tả đại sự nướng chín thịt rồi mới ăn, đương nhiên trong quá trình nấu chín sẽ lãng phí tương đối nhiều linh khí.
Tuy trước đó Tả Tiểu Đa vẫn được lợi rất nhiều, nhưng đó là dựa vào lượng lớn, có thể nói là thật sự xa xỉ, lãng phí, phung phí của cải!
Tả Tiểu Đa nghĩ Phù Phù sẽ không ngu ngốc như vậy, lại ăn sống.
Nhưng Lý Thanh Long lại hiểu là ăn sống, mà kết quả của việc làm như vậy là không lãng phí chút linh khí nào, thế là kết quả một lần này chính là bạo phát.
Ừm, không chỉ là bùng nổ, mà còn đầy ắp…
Phù Phù mồ hôi nhễ nhại, tiềm tâm lại, cố hết sức nén chân nguyên.