Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1209 - Chương 1210: Anh Linh Bất Diệt.

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1210: Anh linh bất diệt.

Đây hoàn toàn là tự tìm đường chết.

Cnm, chẳng phải ngươi cứ khăng khăng nói là ‘không đánh được’ sao?

Như này là không đánh được? Ông đây suýt nữa là bỏ mạng ở nơi ấy rồi...

Trải qua trăm cay nghìn đắng, khó khăn lắm hắn mới xông ra được, nhìn về phía xa hãy còn vài vị đại vụ vẫn đang đuổi theo ở phía sau, Du Đông Thiên đang đứng ở trên không trung, liên tục chắp tay, kiên nhẫn thuyết phục: “Các vị! Các vị! Dĩ hòa vi quý!”

“Quý, quý cái mã m* ngươi ấy!”

Mấy vị đại vu chửi ầm lên, liên tục xuất ra chiêu mạnh, ỷ mạnh ‘thăm hỏi’ Du Đông Thiên.

Du Đông Thiên biết rõ lợi hại, nên tự ý bỏ chạy, cuối cùng bị đuổi giết trên ngàn dặm đường cho tới khi trở về, tổng cộng mười sáu vị siêu cao thủ bao gồm cả hai vị Thiên Vương đều chạy gần như là đứt cả chân.

Đại quân Vu Minh truy kích phía sau với khí thế như dời núi lấp biển, như núi thét biển gào! Biển người mênh mông ấy giống như đàn côn trùng trong sa mạc, không ngừng tuôn ra, càng ngày càng nhiều, che khuất cả bầu trời!

Phòng tuyến ngàn dặm ở Nhật Nguyệt Quan, chớp mắt đã không thể nhìn thấy mặt trời!

Tình thế này khiến Đông Phương đại soái trực tiếp kinh hãi!

Khốn kiếp là muốn quyết chiến?

Rõ ràng là vẫn chưa tới mức độ đó mà, phải không? Sao không có dấu hiệu gì... Ta vọng khí cũng vọng không ra, đột nhiên đã áp sát lại đây rồi!

Định mệnh!

Con mẹ nó, như này là vì đám Tả Hữu Thiên Vương đã đào mộ tổ của Vu Minh?

Thiên Vận đại trận ở Nhật Nguyệt Quan chuyển động ngay lập tức, trong lúc nhất thời Thiên Đạo chuyển động, Tinh Không treo ngược, Tinh trận lẫm liệt, đột nhiên hiện ra!

Sự việc quá khẩn cấp, Đông Phương đại soái vội vàng gọi điện xin cứu viện giống như lửa cháy đến đít.

Nhanh cho người tới, tình hình nghiêm trọng, không thể cứu vãn được.

Ngay cả Trích Tinh Đế Quân cũng dành thời thời gian chạy tới đây.

Sao đột nhiên sự việc lại thành ra như vậy...

Cũng may là tới cuối cùng đại chiến đã không xảy ra.

Nhưng tổng cộng chín vị đại vu bên phía đối phương đều cảm thấy tức ứa gan, tức muốn nổ phổi! Nhiều năm như vậy, đây đúng là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện vô liêm sỉ thế này!

Chín vị đại vu đứng ở không trung chửi ầm ĩ suốt ba ngày, ô ngôn uế ngữ nhiều không kể xiết, tiếng mắng chửi vang vọng khắp các dãy núi.

Mắng chửi mà như gió thổi khiến cây lá xào xạc.

Tiếng vang ầm ầm!

Kinh thiên động địa!

Đinh tai nhức óc!

Các vị tướng quân và các vị võ giả nhân loại bên này, ai cũng nhìn tới hồ đồ luôn rồi.

Nhìn dáng vẻ của bọn họ... Hình như là rất tức giận??

Sao thế?

Bên kia, chín vị đại vu, ai cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ tức giận.

Bên này, Du Đông Thiên lại lộ ra phong thái ung dung và dáng vẻ vô cùng độ lượng.

Điều đó có nghĩa là mấy vị đại vu bên kia nói năng chỉ trích như thế, thật sự là đang làm quá, chuyện bé xé ra to!

Hữu Lộ Thiên Vương tỏ vẻ ta không chấp nhặt với các ngươi, ta đã nói với Hồng Thủy Đại Vu rồi, chúng ta phải cùng làm chuyện lớn.

Mà chín người các ngươi mắng chửi ở đây như mấy mụ đàn bà chua ngoa, thật sự là mất hết phong độ, bôi nhọ thân phận đại vụ!

Nếu các ngươi muốn khai chiến, chúng ta cũng không sợ, nhưng các ngươi trở về bàn bạc kỹ với Hồng Thủy Đại Vu đã rồi hãy tới... Nhưng ta bảo đảm Hồng Thủy Đại Vu sẽ đánh các ngươi!

Không để ý đại cục như thế! Quả thật là còn không bằng đứa trẻ ba tuổi!

Chín vị đại vu tức giận tới mức gan cũng sắp nổ phổi luôn rồi!

Dù gì Du Đông Thiên ngươi cũng là Hữu Lộ Thiên Vương, còn có thể không biết xấu hổ như thế!?

“Ngươi chờ đó!”

Chín vị đại vu thật sự là không dám khai chiến toàn diện ngay lập tức!

Khí vận không đủ, thiên vận không đủ; nếu khai chiến bây giờ, lưỡng bại câu thương là điều chắc chắn; mà kết quả duy nhất khi làm như vậy chính là làm lợi cho đại lục Đạo Minh!

Sau khi song phương lưỡng bại câu thương, đại lục Đạo Minh gần như là chẳng tốn chút sức lực nào mà lại có thể bình định được ba đại lục!

Người của Vu Minh sao có thể bằng lòng với kết quả như vậy.

Hiện tại, thiên hạ chia ba là thế cục vô cùng vi diệu.

Đạo Minh và Tinh Hồn hợp lực, chống lại đại lục Vu Minh; ai cũng không dám phá vỡ thế cân bằng này một cách tùy tiện!

Trước mắt, mặc dù là thế cục thiên hạ chia ba, nhưng Vu Minh là bên có thực lực mạnh nhất, đây là sự thật không thể phủ nhận, cũng vì chuyện này mà Đạo Minh và dân bản xứ của đại lục Tinh Hồn mới hợp lực chống lại Vu Minh.

Và điều mà ai ai cũng biết là, trong sách sử thời viễn cổ có ghi lại, đại lục Đạo Minh chính là đại lục đầu tiên quay về sau khi trôi dạt bên ngoài; mà vào thời điểm đại lục Đạo Minh vừa mới trở về, Đạo Minh cũng đã từng ác chiến với bản thổ đại lục Tinh Hồn, ngay từ lúc bắt đầu đã bày ra tình trạng thảm khốc tới cực điểm, hơn nữa chiến sự thảm khốc như vậy còn kéo dài trong mấy năm!

Không hẳn là Đạo Minh không muốn diệt sạch Tinh Hồn, độc chiếm vùng đất này.

Nhưng ngay khi đại lục Tinh Hồn dần dần không còn sức chống cự, sắp rơi vào tử địa, đại lục Vu Minh lại trở về từ Tinh Không!

Khí thế của mười hai đại vu làm rung chuyển đất trời, uy thế tổng thể và chiến lực thực tế đều vượt xa Đạo Minh.

Lúc đầu, về cơ bản thì thực lực của Vu Minh giống như thực lực của Đạo Minh đối với dân bản xứ của đại lục Tinh Hồn, trực tiếp chính là độc bá thiên hạ, vừa tới là ‘chiến’.

Hơn nữa Vu Minh nhắm vào Đạo Minh trước, vì trong mắt của mọi người bên phía Vu Minh, dân bản xứ của đại lục Tinh Hồn tại thời điểm đó đều không là gì, không đáng để mắt tới, tiêu diệt Tinh Hồn dễ như trở bàn tay.

Tinh Hồn chẳng có thứ gì khiến bọn họ phải xem trọng.

Đây không phải là Vu Minh quá kiêu ngạo... Mà là sự thật!

Hồng Thủy Đại Vu – một mình xách theo hai đại chùy đánh cho cao thủ tinh lưu của Đạo Minh tan tác bỏ chạy tán loạn, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp xách theo đại chùy đánh vào núi thần của Đạo Minh, đánh vào đại điện Tam Thanh!

Trận chiến ấy, quả thật là đã đánh tới mức long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang!

Thất Kiếm Tam Thanh bị Hồng Thủy Đại Vu xách theo song chùy đuổi ra ngoài, sau đó hắn dùng chùy đánh vào núi thần, đập đại điện Tam Thanh thành đống đổ nát, toàn bộ núi thần nổ thành từng mảnh nhỏ!

Bình Luận (0)
Comment