“Sau khi giải thích thì bọn ta hiểu rồi, nàng là con gái nuôi của Trung Nguyên Vương, nàng là thái tử phi tương lai. Nàng lòng dạ khó lường, nàng âm hiểm độc ác... Nhưng vậy thì sao chứ?”
“Ta thích nàng, thật lòng thích nàng, nàng là tiên tử, ta nguyện ý theo nàng lên thiên đường, nàng là ma quỷ, ta cũng bằng lòng theo nàng xuống địa ngục...”
“Ta chỉ mong nàng có thể hạnh phúc... Một đời bình an, vì một điểm đấy thôi, ta có thể trả giá bằng tất cả những thứ ta có...”
“Nàng tốt hay xấu thì có liên quan gì đến việc ta thích nàng đâu? Chân ái là vô tội!”
“Đúng vậy, chân ái vô tội!”
“Phần tình cảm này của ta, đến chết cũng không đổi!”
“Lan Tiểu Thố giết chết Tiêu Quân Nghi, vậy chính là kẻ thì cả đời này của ta! Sẽ có một ngày ta chặt đầu của nàng xuống để tế chân ái của ta!”
“Hu hu hu... Ta là không phục, vì sao phải giết chết Quân Nghi một cách tàn nhẫn như vậy chứ...”
“Lan Tiểu Thố, ta không đội trời chung với ngươi, không thể cùng tồn tại!”
...
Cao Võ Tiềm Long lựa chọn xử lý lạnh bộ phận học sinh đấy.
Trẻ ranh à, ngươi thích làm gì thì cứ làm vậy.
Nếu muốn báo thù thì đi bây giờ luôn cũng không sao cả, nhưng mà ấy, sống chết tự chịu, chết không hối hận là được.
Cao Võ Tiềm Long sẽ không ra mặt giúp ngươi vì chuyện này đâu, tất cả những chuyện sau đấy đều là do ngươi tự mình lựa chọn!
Mà có vài người trong đám Tam Quân đại soái và đội hai thì luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn trong đám học sinh.
Muốn tìm Bạch Phát Thiên Tiên báo thù cũng thật sự là không ai dám...
Chúc mừng các ngươi đã chọn được một kẻ thù có thủ đoạn độc ác nhất...
Có lẽ người khác sẽ còn bận tâm đến việc đây đều là những thứ thiên tài có ích cho đại lục trong tương lai, nhưng mà vị này lại tuyệt đối sẽ không có bất cứ khả năng lo lắng do dự nào!
Đừng nên thúc ép nàng, nếu thật sự ép thì cho dù là con của đại soái cũng sẽ giết chết không tha...
Cứ nói về lần này đi, giết chết Tiêu Quân Nghi, phá hoại chuyện của biết bao nhiêu người rồi? Người muốn giết nàng nhiều hơn rất nhiều, làm gì đến lượt mấy em bé như các ngươi!
Các trận chiến trên võ đài cứ tiếp tục đánh như vậy.
Nhưng mấy trận khiêu chiến sau này đề đã tự động bị hủy bỏ. Điều này cũng không khó hiểu, những người này vốn định thách đấu Tả Tiểu Đa. Nhưng bây giờ không còn ai nhắc đến nữa.
Băng Minh Đại Vu lên, thua rồi. Mọi người tại đó không ai dám nói nội tình của ta hùng hậu hơn Băng Minh Đại Vu...
Nếu cứ như vậy thì đi lên chính là mất mặt, thế còn lên làm gì nữa?
Cứ để một mình Băng Minh Đại Vu mất mặt thôi không được sao?
Vì vậy nên... Trận đấu khiêu chiến bị hủy bỏ.
Mà những thiên tài chất lượng cao của Cao Võ Tiềm Long cũng thật sự đã khiến cho tất cả mọi người trong Tam Quân đại soái và đội một đội hai đội năm ngạc nhiên trong lòng.
Bọn họ phát hiện tu vi của học sinh trong khóa này của Tiềm Long thật sự cao hơn các khóa trước đó rất nhiều!
Vẻ mặt của Liệt Hỏa Đại Vu càng trở nên khó coi.
Nhìn đám học sinh này của Cao Võ Tiềm Long, lại nghĩ đến thế hệ thanh niên nhân tài mới xuất hiện của Vu Minh...
Mặc dù bản thân không hề tiếp xúc với đám nhóc con đấy nhưng so sánh với đám nhìn thấy lúc trước thì...
Nếu như thật sự so sánh với nhau... Thì mặt thua sẽ chiếm đa số.
Chứ đừng nói đến trong khóa học sinh này của Cao Võ Tiềm Long còn có đứa con nuôi quái thai Tả Tiểu Đa kia của lão đại, có thể khẳng định đấy là người tàn nhẫn nhất không ai có thể so sánh được trong các thanh niên.
Còn nữa, Lý Thành Long đã hành động trước đấy kia, chỉ sợ nhìn về phía thế hệ trẻ của Vu Minh thì sẽ không có mấy người có thể so sánh nổi với hắn.
“Lần này khi trở về nhất định phải nắm chặt lớp thanh niên này hơn mới được!”
Liệt Hỏa Đại Vu cảm ngộ trong lòng: “Đào tạo, thật sự là phải bắt đầu nắm chặt từ lúc còn bé mới được.”
Mắt thấy trời đã tối.
Khi Cao Võ Tiềm Long tiến hành trận đấu cuối cùng thì đám người Đông Phương đại soái và bộ trưởng Đinh đã sớm được Cao Võ Tiềm Long sắp xếp tiệc tối cho rồi.
Còn đám Tả Lộ Thiên Vương... Đã đồng ý ăn tối với Tả Tiểu Đa; Nên Cao Võ Tiềm Long không sắp xếp cho.
Ngoài những người đó ra thì những người khác đều ăn cơm tiếp đãi tại Cao Võ Tiềm Long.
“Ăn xong thì các ngươi về hết đi. Không còn việc gì không còn thứ gì nữa rồi, tại đây đều là nhân vật lớn, ăn xong thì tự mình đi về, khụ, nhớ là trở về rồi không được nói linh tinh.”
Thế là tất cả những người khác tại đội hai đội năm đều ngẩn người.
Vậy thì bọn ta còn dám về sao?
Trở về rồi bọn ta biết nói như nào?
Người khác hỏi, bọn ta có dám nói sao?
Vậy chẳng phải là bị đánh chết tại chỗ sao?
Vậy nên những người này cũng bắt đầu bàn bạc với nhau, hay là tối nay chúng ta cũng ở lại trong thành Phong Hải đi, đợi trời sáng có lẽ mấy vị lãnh đạo kia đều trở về rồi, cũng đã giải thích xong rồi, lúc đó chúng ta trở về sẽ không còn chuyện gì nữa.
Thế là tất cả đám người Đạo Minh đó đều bị bọn họ cản lại.
Bọn ta không về thì các ngươi cũng không được về.
Thật ra đám người Đông Phương đại soái đều muốn đi ăn ở chỗ của Tả Tiểu Đa, góp phần náo nhiệt, đương nhiên bọn họ càng tò mò hơn là... Các ngươi đều đi theo để làm gì chứ?
Nhưng mà đã bị Tả Hữu Thiên Vương trực tiếp khéo léo cự tuyệt.
“Bọn ta đều là thanh niên tụ hợp với nhau, đám cụ ông các ngươi đừng tham gia làm gì...”
Đệch mợ ông nội các ngươi!
Ai là thanh niên!
Ngươi không biết xấu hổ hay sao mà nói với bọn ta ngươi là thanh niên vậy?!
Chà đạp ai đấy?!
Đông Phương đại soái cùng ba vị đại soái bị chọc tức đến phình bụng.
Chuyện của Cao Võ Tiềm Long căn bản đã hạ màn kết thúc, đang bàn bạc vấn đề ăn cơm như nào.
Sắc trời đã dần xế chiều, từ từ chuyển tối. Tả Tiểu Đa bắt đầu gọi: “Đi thôi, đến nhà ta ăn cơm!”
Dù sao thì tiền đặt cược vẫn chưa đến tay, đừng mong chạy thoát! Cho dù ta có phải tốn một bữa cơm thì cũng phải để tiền đặt cược lại đã rồi mới tính tiếp!
Đám người Du Đông Thiên nhiệt liệt hưởng ứng.
Đám Liệt Hỏa cũng không muốn chơi xấu, sảng khoái đáp lời đi theo Tả Tiểu Đa.
Vào đúng lúc này, một đôi vợ chồng rất bình thường rất nhàn nhã đang tiến vào thành Phong Hải.