“Từ bên này đi đến biệt thự của Cẩu Đát bên kia còn bao xa nữa vậy?” Ngô Vũ Đình đang kiểm tra bản đồ định vị do con trai gửi cho mình trước đó.
“Không còn xa nữa.” Tả Trường Lộ điềm tĩnh: “Ta có kiểm tra rồi, đi vào thành, gọi xe, thời gian đi xe cũng chỉ có một tiếng.”
“Đúng rồi, ngươi biết nơi đó gọi là gì không?”
“Khu biệt thự Cao Võ Tiềm Long.” Tả Trường Lộ nói: “Đây không phải là thuận miệng liền đến sao, ngươi nhìn thử chỉ số IQ của ngươi bây giờ xem...”
“Ha ha...” Ngô Vũ Đình vung tay gọi xe, vừa nhéo lấy đống thịt mềm mại ở giữa eo của Tả Trường Lộ, vừa bước lên xe.
“Hai vị đi đâu ạ?” Tài xế hỏi.
“Ui ui ui... Cao Võ Tiềm Long... Da da da... Khu biệt thự... Xì xì xì...”
Vẻ mặt Tả Trường Lộ méo mó.
Vợ à lần này ngươi nhéo hơi bị nhiều thịt đấy, hơn nữa còn mạnh hơn lần trước nữa...
“Được thôi... Hai vị cứ thoải mái.” Tài xế tăng ga xuất phát: “Khoảng 1 tiếng 10 phút nữa... Là đến bên đấy, có thể khoảng 7h10, chúng ta xuất phát rồi có lẽ vẫn kịp ăn cơm đấy...”
“Cuối cùng cũng đến rồi.” Ngô Vũ Đình ngồi ở ghế sau, vẻ mặt thư giãn.
“Không biết tên ranh con Cẩu Đát đó có ốm đi không nữa?”
Tả Trường Lộ trợn mắt: “Với tính cách đấy của hắn, một người ngồi ở nhà có thể ăn đến phù lên thì hắn có thể ốm đi sao?”
Ngô Vũ Đình bất mãn nói: “Ở nhà Tiểu Đa thích ăn bánh hẹ nhất, bánh hẹ, đậu phụ, sủi cảo, còn có bánh bao khi vừa mới hấp xong, ở đây ai làm cho hắn chứ? Cứ ăn uống ở bên ngoài, ăn phải đều là dầu tái chế bẩn... Rau làm bánh hẹ ở bên ngoài kia ngươi có thể yên tâm được sao, rất nhiều thuốc trừ sâu đấy biết không hả...”
Tả Trường Lộ thở dài, lấy điện thoại ra chơi, không muốn nói chuyện với một người mẹ trong lòng chỉ toàn là con trai nữa.
Quá phiền phức.
Quá là phiền phức luôn!
Chỉ cần con trai của nàng không còn trong vòng tay của nàng nữa thì cho dù có đi đến nơi nào cũng sẽ không yên tâm được, lạnh rồi đói rồi ốm rồi oan ức rồi...
Nhưng mà đấy rõ ràng là một người lớn rồi có thấy không hả?
Hơn nữa còn là một siêu cấp thiên tài, sức mạnh cường bạo.
Vừa đến trường là đã thứ dữ chịu chơi tự trang bị một cái biệt thự riêng rồi...
Kết quả là trong lòng mẹ hắn thì hắn gần như vẫn còn là một em bé quấn trong tã lót...
“Bỏ điện thoại của ngươi xuống! Ngươi định sống cả quãng đời còn lại với điện thoại hay gì?”
Ngô Vũ Đình hết sức khó chịu: “Vừa nói đến con trai là ngươi lại bày ra dáng vẻ bất cần đời đấy cho ai xem vậy... Ngươi nói xem ngươi còn có thể để tâm một chút không hả?”
Tả Trường Lộ bỏ điện thoại, vẻ mặt bất lực.
Còn có thể để tâm kiểu gì nữa chứ?
Ngươi bảo ta để tâm kiểu gì đây?!
“Ngươi không biết gọi điện thoại cho Cẩu Đát, bảo hắn đừng ăn cơm, để tối chúng ta dẫn hắn ra ngoài ăn chút đồ ngon...”
Ngô Vũ Đình nói: “Nghe nói ở đây có nhà Thương Thiên Nhất Phẩm? Hình như cũng rất ổn?”
Tả Trường Lộ bất lực nói: “Gọi điện thoại thì không cần đâu nhỉ? Điện thoại của võ giả ấy, có thể không gọi thì đừng gọi, lỡ như mà...”
“Vậy thì đừng gọi.”
Ngô Vũ Đình giật mình, hung hăng nhìn Tả Trường Lộ: “Sao ngươi không mong chút tốt đẹp nào cho con trai hết vậy? Làm cha kiểu như ngươi thì có khác gì với không có đâu?”
Haizzz...
Ta thật sự là nói như nào là sai như đấy, mà không nói cũng không được.
Tả Trường Lộ dần dần cảm nhận được địa vị gia đình của mình càng lúc càng trượt xuống, trượt tận vực sâu.
Cuối cùng tài xế nghe hiểu được rồi: “Lần này hai vị đến thăm con trai hả? Học ở đây hay sao?”
“Đúng vậy, con trai ta ở Cao Võ Tiềm Long, là học sinh mới của năm học này.” Ngô Vũ Đình rất tự hào nói.
“Lợi hại!” Tài xế giật mình, lập tức trở nên ngưỡng mộ!
“Đấy là trường học chỉ có thiên tài mới có thể học được, chúc mừng chúc mừng, con trai của ngươi thật sự rất có tiền đồ.”
Ngô Vũ Đình lập tức cười tươi như hoa, nhận hết tất cả lời nịnh hót ca tụng.
Tả Trường Lộ nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài cửa xe có đủ loại ánh sáng neon trong thành phố không ngừng lướt qua mặt hắn.
Vợ ở bên cạnh, sắp được gặp con trai, thân ở hồng trần muôn trượng, lòng phiêu dạt ở nơi xa...
Trong lúc nhất thời, Tả Trường Lộ có chút thức tỉnh.
Trong cảm nhận của Tả Trường Lộ, những ánh neon không ngừng lướt qua mặt mình cứ giống như sinh mệnh của những người đi đường không có quan hệ thoáng qua dòng đời của bản thân...
“Đây đúng là hồng trần mà...”
“Sống sống chết chết là đời người, hoa nở hoa tàn, chẳng lẽ không phải đời người, nơi nào không phải là trần gian? Nơi ánh sáng lấp lánh, chẳng lẽ không phải đời người, nơi nào không phải trần gian? Năm tháng trôi đi là đời người, thủy triều lên xuống là đời người; Ồn ào ầm ĩ là đời người, mưa gió quát tháo cũng là đời người...”
Một làn hơi thở huyền ảo lặng lẽ dâng lên, những ánh đèn neon với các màu sắc khác nhau không ngừng lướt qua mặt Tả Trường Lộ; Ngô Vũ Đình cũng mờ mờ ảo ảo cảm nhận được những chấn động trong lòng lúc này, không nhịn được nhắm mắt lại...
Ngồi trên chiếc xe được nguời khác điều khiển, nhắm chặt hai mắt; Rõ ràng Ngô Vũ Đình cảm nhận thấy như đang trầm bổng trong luân hồi, cho dù đã nhắm chặt hai mắt nhưng cũng cảm nhận được những ánh đèn neon đang lóe lên kia, giống như có vô số âm hồn đang lập lòe bất định trước mặt...
Một trận luân hồi, vô số đời người, vô số sinh lão bệnh tử, vô số sinh con dưỡng cái, vô số ân oán tình thù, vô số sinh ly tử biệt... Một bữa tiệc của trời cao biển rộng bao la mà...
Vẻ mặt Ngô Vũ Đình trở nên điềm tĩnh, an bình, yên ổn, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chồng mình; Đang đập rất có quy luật...
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay của chồng, vô cùng thoải mái bình yên trong lòng.
Cho dù sinh mệnh có luân hồi như nào, chúng ta vẫn cứ ở cạnh nhau như này thôi...
Thật ra, luân hồi hay không luân hồi thì có liên quan gì đâu chứ?
Đời người, chẳng qua cũng chỉ là một cuộc hành trình mà thôi!
“Đời người một giấc mộng, trên đời mấy lần thu; Đã nói đừng nhìn lại, mấy người được quay đầu?”
Ánh mắt Tả Trường Lộ dường như đang nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng lại không nhìn thấy được gì hết, chỉ có vô số ánh đèn neon đang lướt qua trong tròng mắt của hắn...
Như có vô số đời người bị hắn dùng một dao chặt đứt, giống như là đã nhìn thấy vô số sinh linh trong đời này...