Các ngươi đều đã có bãi bể nương dâu, luân hồi vài lượt, còn ta vẫn đang hóa sinh hồng trần, dạo bước nhân gian...
Tả Trường Lộ chỉ cảm thấy dường như con đường trước mắt đang mở rộng đến vô hạn... Từ các ánh đèn chiếu sáng xung quanh, sau đó kéo dài, mở rộng một mạch, hướng đến nơi ánh sáng vô hạn, càng xa hơn, vô tận hơn...
Trong con mắt của hắn lặng lẽ lóe lên tia sáng.
Hóa sinh hổng trần... Hóa sinh hồng trần là gì?
Ta vốn sống ở hồng trần, nhưng lại không cần... Hóa sinh hồng trần?
Người tại hồng trần độ, ý tại cửu trùng thiên.
“Ầm!”
Một sợi gông xiềng trong lòng Tả Trường Lộ đột nhiên vỡ mất một góc.
Những phần còn lại cũng đã hóa thành hình giống như mạng nhện trải đầy vết nứt.
Hai vợ chồng tâm ý tương thông, lúc đó Ngô Vũ Đình cũng cảm thấy thế giới tinh thần của mình liên tục chấn động; Một đại lộ phi thường đột nhiên xuất hiện ở nơi xa!
Xa vô tận!
Sâu thâm thẩm!
Lấp lánh ánh sáng!
Giữa bản thân và đại lộ này cũng chỉ ngăn bởi một cánh cửa, vươn tay là đã có thể chạm vào được, mà cánh cửa này bây giờ đã bị phá mất một góc, đã để lộ ánh sáng phía sau, chỉ cần dùng một tí lực là sẽ đột nhiên xuyên qua.
Mà luồng sức mạnh này lại là thứ bản thân có thể khống chế được!
Gần như là cùng lúc... Ngô Vũ Đình dần dần mở mắt, trong con mắt đờ đẫn của Tả Trường Lộ cũng đột nhiên tăng lên mấy phần lấp lánh, sau đó con mắt chuyển động một lúc, mỉm cười nhìn nhau.
“Bác tài, còn bao lâu nữa vậy?” Ngô Vũ Đình hỏi.
“Còn khoảng 10 phút nữa thôi, sắp đến rồi.”
Tài xế thoải mái trả lời, trong khoảnh khắc vừa rồi, bản thân tài xế chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ, dường như đã trải qua đời đời kiếp kiếp trong giấc mơ... Nhưng lúc tâm trạng hồi phục trở lại thì rõ ràng vẫn đang lái xe cực kì tỉnh táo...
Cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu, bệnh nghề nghiệp vất vả nửa cuộc đời, kiệt sức không nói nên lời dường như toàn bộ đều đã được tách khỏi cơ thể vào thời khắc này.
Cơ thể vào lúc này thật sự còn mạnh khỏe hơn, nhanh nhẹn hơn bản thân lúc 17, 18 tuổi...
Tài xế không biết được, tối nay hắn đã nhận được lợi ích cực lớn mà cho dù người bình thường có nằm mơ cũng không thể có được.
Cả cuộc đời này sẽ không còn bất cứ bệnh tật ốm đau; Hơn nữa linh hồn trắng trong, một khi nhắm mắt xuôi tay thì nhất định sẽ có cơ duyên luân hồi... Chờ đến khi trở lại nhân thế thì nhất định sẽ là một Tinh Hồn cao giai, đấy là điều chắc chắn!
Trong một thế giới phồn hoa, một chiếc xe taxi không nhanh không chậm lăn bánh về phía trước... Biến mất trong ánh đèn neon muôn màu muôn sắc ở phía xa...
...
“Mời vào, mời vào. Các vị khách quý đến nhà, gia chủ hết sức vinh hạnh.”
Mặt của Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đều là nét khách sáo niềm nở không thôi, nhưng thật ra đều đã cạn lời từ tận đáy lòng.
Đám người này là người gì vậy chứ...
Ta chỉ tùy tiện mời vậy thôi thế mà thật sự đến hết đây rồi, còn đến rất đầy đủ nữa chứ!
Bốn người đội năm đến thì cũng đã đến rồi, vậy mà sao ba người đội hai cũng đến luôn vậy...
Lúc này có liên quan gì với các ngươi sao, có một xu quan hệ nào sao?
Không biết là ta rất nghèo hay gì?
Tả Tiểu Đa cạn lời trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nhiệt tình, dù sao thì tiền đặt cược vẫn chưa thật sự về đến tay!
“Mời ngồi, nhà cũ đơn sơ, tiếp đãi không được chu đáo, lo lắng bất an...” Nghĩ đến tiền đặt cược, Tả Tiểu Đa cười tươi như một đóa hoa.
Bà Thạch đi sang nhìn một cái sau đó đã lập tức rời đi.
Bởi vì Tả Tiểu Đa bày tỏ rõ ràng: Ngươi nghỉ ngơi đi, những người khách bình thường như này không đáng để ngươi tự mình vất vả, ta bảo Thương Thiên Nhất Phẩm mang chút đồ ăn đến là được rồi...
Nếu như đám ranh con này còn phải làm phiền ngươi đích thân ra tay tiếp đãi... Thì cũng ngại lắm.
Bà Thạch nhìn nhìn, cũng đúng thật, tất cả đều là thanh niên, năm nam hai nữ, nhìn sơ qua chính là loại chưa có nhiều kinh nghiệm, trắng nà trắng nõn như cục bột...
Rõ ràng là bạn bè của Tả Tiểu Đa đến chơi.
Vậy cứ để người trẻ tự mình làm lấy đi.
Đề tài của đám trẻ ấy bản thân nghe cũng không thích hợp lắm...
Đám người phân chia chủ khách ngồi yên trên ghế sô-pha.
Tả Tiểu Đa trực tiếp sắp xếp Lý Thành Long chuẩn bị rượu và thức ăn: “Làm nhiều rau cải xanh đi! Ngày nào cũng thịt cá hết, ngán lắm rồi.”
Thế là Lý Thành Long gọi điện thoại bảo Thương Thiên Nhất Phẩm đem đến hai mâm; Rất nhanh đã hoàn thành rồi.
Tiếp theo chính là chào hỏi, yên tĩnh đợi thức ăn đến là được rồi.
“Nói ra ấy cũng rất hổ thẹn.”
Tả Tiểu Đa cao cao tại thượng chiếm vị trí chính, ngồi trên ghế sô-pha mặt quay hướng nam lưng đưa hướng bắc cứ như rồng cuộn hổ ngồi, lời nói thân thiết nhưng lại không mất lịch sự.
“Ta chỉ biết tên của Băng huynh, vẫn còn chưa biết tên của các vị... Ha ha...”
Tả Tiểu Đa cười giả tạo.
Trong lòng hắn đã chắc chắn 100% rằng mấy tên này đều là loại nhân vật lớn che giấu thân phận bên trong, nhưng cụ thể cao bao nhiêu cũng không hẳn là quá cao.
Nhất là mấy tên của đội hai kia, chức quan có lẽ cũng bình thường thôi.
Không nhìn thấy lúc đám người Đông Phương đại soái trên võ đài thì mấy con gà con đó chỉ có thể ngồi xổm trên sân ở bên dưới thôi sao?
Như vậy đã hoàn toàn nói rõ, mấy tên nhóc con này chỉ có địa vị thấp!
Nói cách khác, địa vị của mấy thằng cha này mãi mãi cũng không sánh nổi với đám Đông Phương đại soái, toàn bộ đều là cấp dưới của mấy vị đại soái, nói không chừng là cấp dưới của cấp dưới, là vì hoàn thành nhiệm vụ nên mới đến!
Đại khái chính là tướng quân, thuộc loại tham tướng.
Dù sao thì... Cũng là loại không đặc biệt quan trọng.
Mà mấy người của đội hai kia, mục đích chính khi đi theo đến đây lần này chắc chắn là để giam chân mấy người của đội năm kia; Từ đó có thể thấy mấy thằng cha Vu Minh của đội năm này chẳng qua cũng chỉ là nhân vật nhỏ của Vu Minh mà thôi...
Dù sao thì đối thủ như nào là sẽ có kẻ địch như thế đấy.
Nếu như thật sự có thân phận lớn thì chắn chắn đám người Đông Phương đại soái sẽ đích thân đến nhà mình, chuẩn bị vẹn toàn tất cả mọi thứ.
Như vậy, tất cả mới có thể nói rõ ràng khiến cho đám người Đông Phương đại soái yên tâm như thế.
Cho dù những người này có thân phận khác, nhiều nhất cũng chỉ là con cháu nối dõi của một số nhân vật lớn nào đó, bản thân hắn chắc chắn không phải là một nhân vật lớn nào.