Điểm này, Tả Tiểu Đa đã có định kiến trong lòng!
Ánh mắt không nhịn được có chút kiêu ngạo: Đám nhóc con các ngươi! Đến nhà ông Tả đây ăn cơm, chuẩn bị sẵn sàng chưa vậy?!
Không chỉ có hắn, Lý Thành Long cũng có cách nghĩ như vậy, bởi vì những điều này chính là kết quả do hai người truyền âm bàn bạc với nhau lúc đi trên đường.
Đưa ra kết luận như vậy cũng không khó khăn gì.
Vì vậy mà Tả Tiểu Đa và Lý Trường Long đều có cảm giác: Ta đã nhìn thấu tất cả các ngươi rồi!
Vì vậy mới có núi lớn chắc chắn, đã có sẵn dự tính trong lòng như vậy.
“Ta là Băng Tiểu Băng, chắc cũng không cần giới thiệu lại đâu ha.” Băng Minh đại vu không ngừng cười khổ, trong lòng càng phiền muộn hơn.
Trận đấu bị thua hôm nay, thua mất Băng Phách cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng tiền đặt cược 10% vật tư kia lại không nằm trong dự tính của bản thân, đều trách tên Liệt Hỏa khốn kiếp ấy, tự tung tự tác, cái gì cũng dám nói.
Nhưng mà lúc đó ta đang chiến đấu, đâu có biết Liệt Hỏa đặt cược như nào đâu, vì vậy nên chuyện này không liên quan gì đến ta hết.
Ta chắc chắn sẽ không gánh tội này đâu, ai muốn gánh thì cứ gánh!
Liệt Hỏa gãi gãi mái tóc màu đỏ, cười hì hì: “Ta tên Liệt Tiểu Hỏa. Đây là vợ của ta, Tuyết Tiểu Lạc.”
“Tên hay, rất có quan niệm nghệ thuật.” Tả Tiểu Đa khen ngợi như từ tận đáy lòng.
Thật sự rất biết cách chọn tên, Liệt Tiểu Hỏa, Tuyết Tiểu Lạc, Băng Tiểu Băng...
Ha ha, nào tàn thật sự. Nếu như ông đây nghe không biết đấy là tên giả thì sẽ tìm một miếng tàu hũ đập đầu chết trên bãi cứt chó.
“Ta tên Khổng Tiểu Đan.” Đan Không Đại Vu thản nhiên tự nhiên giới thiệu bản thân.
Nói đến ngoại hình trong đám người này cho đến hiện tại thì người thanh tú nhất chính là hắn.
“Chào Khổng huynh.” Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long đồng thời tươi cười dè dặt; Lý Thành Long còn khen một câu: “Khổng huynh thật sự là tuấn tú lịch sự, hơn hẳn người thường.”
“Nào có nào có.” Đan Không Đại Vu cười gượng một tiếng. Vội vã ngồi xuống.
“Ta là Vưu Tiểu Ngư.” Hữu Lộ Thiên Vương nói: “Đây chính là tên thật của ta, không có chút giả dối nào.”
“Vân Tiểu Hổ.” Tả Lộ Thiên Vương ho khan một tiếng, nói: “Đây là vợ ta, Bạch Tiểu Đóa, Tiểu Đa, ngươi có thể gọi nàng là chị dâu.”
“Chào Vân huynh, chào chị dâu.” Tả Tiểu Đa cùng Lý Thành Long đồng thời hành lễ.
Cảm giác của hai người này vượt xa sự nhạy bén của người bình thường, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể nhận thấy, trong tất cả những người đến đây vào lúc này thì Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa là người có thể cho bản thân cảm giác gần gũi nhất.
Đấy là một loại cảm giác thân thiết có thể cảm nhận được từ sâu trong lòng như người một nhà, thật sự không giả dối.
Sau đó rõ ràng có thể cảm thấy thân thiết, thực sự là cùng một nhóm với bản thân, còn có cả Vưu Tiểu Ngư kia nhưng thiếu mất một đoạn, ngăn bởi một lớp so với hai người Vân, Bạch.
Còn những người khác... Cảm giác rất kỳ quái, như thù như bạn, cũng thù cũng bạn, khó lòng nói hết.
Nhưng mà cũng có thể thông cảm được, chuyện lẽ phải, bốn người này rõ ràng là người trong Vu Minh, bây giờ có thể ngồi cùng với nhau thì đã là duyên phận sâu nặng.
Mong bọn họ biểu hiện thân thiết hiền hậu gì gì đấy vốn dĩ là chuyện không thể nào.
Không bắt đầu đánh nhau tại đây đã là kiềm chế dữ lắm rồi...
Mỗi người giới thiệu xong xuôi; Bầu không khí cũng càng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Tả Tiểu Đa cười ha ha, lấy một đống linh quả trong nhẫn không gian ra đặt lên bàn, niềm nở mời: “Mời, mời, nào nào, ăn trái cây đi, giải khát...”
“Khổng huynh, Băng huynh, Liệt huynh... Hi hi, đây đều là đặc sản của đại lục Tinh Hồn bọn ta đấy, có lẽ các vị đều chưa ăn qua... Mời, mời, đừng khách sáo.”
Tả Tiểu Đa có trí thông minh phi thường mỉm cười ấm áp, nói tới nói lui đều là cùng một ý “Ta đã nhìn thấu các ngươi rồi, đừng giả vờ nữa. Hôm nay chúng ta cứ hiểu ngầm trong lòng là được rồi.” Ý nghĩa là loại như vậy.
Hơn nữa còn có một loại “Linh quả của đại lục Tinh Hồn bọn ta, đám man di Vu Minh các ngươi có lẽ chưa từng ăn qua đúng không? Chưa từng nhìn thấy nhỉ? Ha ha... Đám quê mùa các ngươi...” Ý là từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu trông xuống.
Bạch Tiểu Đóa cúi đầu suýt nữa cười ra tiếng, một lúc sau đứng thẳng người dậy: “Các vị uống trà. Tiểu Đa, ngươi ăn trái cây đi.”
Nói rồi tiện tay nhấc bình trà lên bắt đầu rót trà cho những người có mặt, cảm giác đấy thật sự là tự nhiên tự giác xem chỗ này như nhà của mình, giác ngộ như tự mình làm chủ nhân cần phải tiếp khách.
Tả Tiểu Đa thấy thế không những không cảm thấy ngang ngược, trái lại càng cảm thấy thân thiết hơn.
Bạch Tiểu Đóa này thật sự rất tốt; Hơn nữa loại cảm giác chăm sóc bản thân mọi lúc mọi nơi kia khiến cho lòng Tả Tiểu Đa rất ấm áp rất an ủi.
Vưu Tiểu Ngư tiên phong khơi gợi chủ đề nói chuyện, trước tiên là cười ha ha, nói: “Nhân duyên cơ hội lần này thật sự là vui vẻ thú vị; Liệt Tiểu Hỏa, ha ha ha, nam tử hán đại trượng phu, nhớ kỹ lời hứa nặng như ngàn vàng đó nha!”
Liệt Tiểu Hỏa trợn trắng mắt, vô cùng buồn chán nói: “Đương nhiên rồi, trước giờ bọn ta vẫn luôn hết lòng làm theo lời thề mà, những người không giữ đúng lời hứa kia thì bản thân hiểu rõ trong lòng.”
Vưu Tiểu Ngư cười ha ha: “Khổng Tiểu Đan, ngươi thấy sao?”
Không Tiểu Đa không vui cầm lấy linh quả răng rắc cắn một cái, trợn mắt nói: “Lời nói như gió, tóm lại không mắc nợ ngươi!”
“Băng Tiểu Băng... Ha ha...” Lần này Vưu Tiểu Ngư đầy vẻ... Đại khái chính là loại cảm giác tiểu nhân đắc chí.
“Việc giữa các ngươi có liên quan gì đến ta chứ.”
Băng Tiểu Băng ăn linh quả, uống nước trà, rất có cảm giác thoải mái, không nhìn được khen ngợi một tiếng: “Tận hưởng vật chất bên đây thật sự rất ổn, có một phong vị khác.”
Nói rồi lại dùng mông nện nện lên ghế sô-pha, kiểu như rất hưởng thụ.
“Ngươi cũng chỉ có như vậy thôi!” Tuyết Tiểu Lạc hung dữ liếc nhìn hắn.
Băng Tiểu Băng liếc nhìn lại nàng bằng ánh mắt “Ngươi giỏi thì lên đê”, sau đó tự mình thưởng thụ ăn trái cây, không nói thêm lời nào.
Ngươi lên cũng thua thôi!
Ngươi còn không bằng ta mà!
Thua rồi... Thì là thua rồi chứ sao nữa?
Cũng đâu phải là chưa từng thua đâu.