Người ta là cơ sở thâm hậu, nội tình xịn xò, vậy ngươi có cách gì?
Các ngươi không chịu để ta giải trừ phong ấn mà còn mong để ta thắng, con mẹ nó ông đây cũng đâu ngờ có thể gặp được quái thai như vậy đâu...
Hơn nữa ấy, Hồng Thủy lão đại đã quăng Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy cho con nuôi của hắn luôn rồi, ta thua không phải là chuyện bình thường sao?
Nếu không phải vì Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy kia...
Vừa nghĩ đến đấy, hai mắt Băng Minh Đại Vu đột nhiên phát sáng.
Ồ!
Lý do này xịn quá nè!
Nếu như tội này nhất định phải là do ta gánh, vậy chi bằng để Hồng Thủy lão đại gánh đi!
Nghĩ như vậy, Băng Minh Đại Vu đột nhiên có một loại cảm giác “Yên dạ yên lòng”.
Đúng vậy!
Như vậy có thể trách ta thua sao?
Con mẹ nó do ngươi trang bị cho con nuôi đến tận kẽ răng, hơn nữa còn không nói cho ta biết, như vậy có thể trách ta được sao?
Đây rõ ràng là do Hồng Thủy lão đại lén lút cấu kết với đối phương, ăn cây táo rào cây sung, tính kế với ta!
Hừ!
Sau khi trở về ta sẽ tính khoản nợ này với ngươi. Mặc dù ta không định làm gì ngươi hết nhưng ngươi cũng đừng hòng dùng lý do đó để trừng trị ta!
Muốn phạt cũng phải phạt bản thân ngươi trước ấy!
Bên kia, Vân Tiểu Hổ ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ngư à.”
Vưu Tiểu Ngư bất mãn nói: “Gọi một tiếng anh Tiểu Ngư sẽ chết hay gì?”
Vân Tiểu Hổ hừ một tiếng, trợn mắt nói: “Nhưng mà giờ đang ở nhà ta, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta! Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này ấy, công lao đều là nhờ ta đấy.”
Vưu Tiểu Ngư cười ha hả, cũng trợn mắt, cực kỳ xem thường: “Dựa vào cái đầu đất của ngươi á hả? Có thể lập được công lao kia sao?”
“Không có ta ngươi có thể làm được sao?” Vân Tiểu Hổ không phục.
“Không có ngươi thì mắc gì ta làm không được!” Vưu Tiểu Ngư cười vui sướng, nháy mắt ra hiệu với Liệt Tiểu Hỏa ở đối diện: “Tiểu Hỏa, ngươi nói xem đúng không? Đúng hay không, Hồng Mao? Ha ha ha ha...”
Hôm nay Vưu Tiểu Ngư rất hăng hái, hơn nữa còn có một loại cảm giác nắm cả càn khôn, ở đây ta chính là lão đại!
Liệt Tiểu Hỏa phẫn nộ nói: “Ngươi thử gọi ta một tiếng Hồng Mao nữa xem? Có tin ông đây chơi chết ngươi ở đây luôn không?”
Vưu Tiểu Ngư lập tức muốn héo luôn rồi.
Đánh ở đây?
Con mẹ nó ngươi là rảnh rỗi quá ha, ông đây sợ là lại phải đi khắp thế giới tìm nguyên liệu nữa...
Bên khác, Bạch Tiểu Đóa cau mày: “Chúng ta đều ngồi ở đây rồi, ta có câu này không thể không nói.”
Đám người lập tức ngay ngắn ngồi thẳng người dậy, nói: “Mời chị dâu nói.”
Bạch Tiểu Đóa nói: “Mặc dù mọi người có lập trường hoàn toàn khác nhau, nhưng hai bên cũng có thể xem là có quen biết, nói thẳng ra thì ta thật sự khó mà hiểu được; Trên thế giới bây giờ ấy sao lại có người có da mặt dày đến như vậy nhỉ? Người ta thiện ý biết bao nhiêu mời chúng ta đến nhà ăn cơm, mà chúng ta vừa đến cửa là đã xem nhà người ta như nhà của mình rồi? Thể diện đâu rồi? Đâu rồi?”
Câu nói này khiến cho đám Liệt Tiểu Hỏa, Tuyết Tiểu Lạc, Khổng Tiểu Đan còn có Băng Tiểu Băng đều đồng loạt ngẩn người, sau đấy có một chút hiểu rõ hiện lên trong lòng.
Đậu xanh!
Ngươi là đang muốn bắt chẹt bọn ta?
Thay Tả Tiểu Đa xỉa xói bọn ta?!
Bọn ta thua đến mất luôn cái quần rồi, đến ăn một bữa cơm lại còn phải tặng quà...
Đây là quy tắc ở rừng nào vậy?!
Sao ngươi còn có thể nói hùng hồn như vậy được chứ? Mặt mũi đâu rồi?
Mặt mũi của ngươi đâu?!
Băng Tiểu Băng kinh ngạc, vội vã nói: “Cái này... Quà ấy, xem như thôi đi vậy... Ta đã thua rồi mà...”
Lòng đầy khó xử.
Với địa vị thân phận lai lịch nguồn gốc của bản thân mấy người này, nếu như thật sự phải tặng quà gặp mặt thì... Vậy phải tặng cái gì mới được đây?
Hơn nữa ấy nghe ý của câu nói này là muốn mỗi người đều phải tặng sao?
Con mẹ nó đây ăn một bữa cơm có cái gì đáng quý đâu?
Tuyết Tiểu Lạc ho khan một tiếng, cười nói: “Thôi vậy, để ta đại diện cho, một chút tấm lòng... Ta sẽ tặng...”
Sau đó nàng lập tức bị Liệt Hỏa bịt miệng lại.
Đừng nói chuyện.
Vợ à!
Chúng ta đều đã thua nhiều rồi, ngươi còn muốn tặng sao?
Đây là đang ở nhà người ta... Không phải ở Vu Minh đâu!
Ngươi là đang giúp đỡ kẻ địch, giúp đỡ kẻ địch đấy có biết không hả?!
Hôm nay, có đánh chết cũng không tặng!
Đúng lúc đó, lỗ tai của Lý Thành Long khẽ động lúc đang ở gần chỗ cửa ra vào, quay đầu sang nhìn.
Ơ?
À, người của Long Thiên Nhất Phẩm mang đồ ăn đến rồi.
“Đồ ăn đến rồi! Quao quao...”
Khổng Tiểu Đan reo hò một tiếng phá bỏ sự yên tĩnh, rõ ràng là cố ý thay đổi bầu không khí, muốn dừng chủ đề quà gặp mặt lại.
Vừa nói xong đã lập tức quay người, rõ ràng rất hứng thú tự mình đi ra ngoài bưng thức ăn.
“Woaaa, thơm quá!” Liệt Tiểu Hỏa cũng giả vờ reo hò một tiếng, đi theo ra ngoài bưng thức ăn.
“Ồ, đây là hương vị gì đây? Sao thơm đến như vậy nhỉ, quá thơm luôn!” Băng Tiểu Băng cũng phủi mông đi ra ngoài.
“Nhiều đồ ăn như vậy... Chắc chắn là mấy người bọn họ không thể bưng hết... Khụ khụ...” Tuyết Tiểu Lạc cười cười ngại ngùng, đỏ mặt đi theo ra ngoài.
Bốn người này đã quyết định rồi, chính là phải xấu xa, ngươi có thể làm gì ta được chứ!
Bạch Tiểu Đóa tức đến đỏ hết cả mặt: “Các ngươi hay lắm! Các ngươi thật sự rất hay! Da mặt các ngươi như nào cũng được hết...”
Vưu Tiểu Ngư và Vân Tiểu Hổ cũng đang hùa theo: “Đúng là mất mặt chết đi được... Da mặt này...”
“Chặc chặc chặc...”
Bốn nguời Vu Minh mắt điếc tai ngơ, dù sao cũng đã kiên quyết không tặng.
Hành động hôm nay của bọn ta đã đủ giúp đỡ kẻ địch rồi, nếu như còn tiếp tục... Vậy há không phải là bọn ta ngu đến cực điểm sao!
Bây giờ trở về chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận dở sống dở chết, nếu như còn tặng quà nữa thì đoán là cái mạng này sẽ phải mất dưới chùy của lão đại luôn.
Cho dù các ngươi nói cái gì thì trong mắt chúng ta cũng chỉ có đồ ăn thôi.
“Ô hô, con cái này to phết đấy...”
“Ố ồ, đây là món gì mà thơm dữ dị ta...”
“Còn có rượu nữa nè...”
“Ta xem thử ta xem thử...”
Bốn người Vu Minh đi tới đi lui bưng thức ăn, biểu hiện bản thân rất bận rộn, người khác nói cái gì thì bọn ta đều không nghe thấy đâu không nghe thấy gì hết...