Vẻ mặt Bạch Tiểu Đóa càng khó coi hơn, khoanh tay nói: “Được, da mặt các ngươi dày, ta cũng không nói gì nữa. Nhưng mà ấy, nếu như có một ngày chuyện này truyền ra bên ngoài, bảy người chúng ta đến nhà người khác ăn cơm, vậy mà đến cả cọng lông cũng không thèm để lại... Ha ha, dù sao thì ta cũng không thể để mất mặt được.”
Đám người Liệt Tiểu Hỏa vẫn làm lơ.
Ngươi không thể để mất mặt được cũng không sao, để bọn ta mất là được rồi.
Băng Tiểu Băng đột nhiên ha ha cười lớn: “Cái kia, bạn Lý Thành Long, trong nhà có bàn lớn không? Có cần chuyển bàn không? Đến đây đi, chúng ta cùng làm... Ta sợ một mình ta không nâng nổi...”
Lý Thành Long cười khổ.
Gì mà nâng không nổi!
Mấy chục nghìn cân ta còn nâng được nữa là!
Da mặt của đám người này thật sự dày đến bất ngờ luôn.
Chị dâu đã nói đến như vậy rồi, thế mà mặt của đám người này vẫn cứ trơ trơ ra. Lý Thành Long có chút khâm phục.
Để né tránh chủ đề này, tổng cộng có 20 món ăn mà bốn người chạy đi hơn 30 chuyến, đi đi về về vòng lại với tay không không dưới 17, 18 chuyến...
Bạch Tiểu Đóa khinh thường không chút che giấu.
“Ha ha ha... Dế dũi chui ra từ nơi khỉ ho cò gáy đúng là không hiểu lễ nghĩa.”
“Không hổ danh là thứ đến từ nơi nghèo khổ, cái gì cũng không biết.”
“Đúng là thế hệ mọi rợ, khó dạy bảo.”
“Chặc chặc chặc, thật sự mất mặt!”
“Sau này khi gặp lão đại các ngươi nhất định phải bảo hắn dạy bảo lại cho tốt một chút.”
Bốn người đang chạy bưng đồ ăn, Bạch Tiểu Đóa cũng chạy theo khoanh tay đứng ở một bên châm chọc khiêu khích. Bản thân tức đến bụng cũng sắp phình ra rồi, vậy mà đối diện vẫn không có chút phản ứng nào giống như bản thân đang nói chuyện với bốn người điếc ấy.
Rõ ràng bốn người này đã hạ quyết tâm nhắm mắt bịt tai, chính là không tiếp nhận câu chuyện. Ngươi thích mắng hay không, dù sao bọn ta đều sẽ vờ như không nghe thấy.
Thật sự là hôm nay thua quá nhiều đồ rồi, thua đến đau lòng thịt run lẩy bẩy.
Bất luận như nào cũng không thể tặng thêm được nữa.
Hơn nữa ấy... Bị ngươi nói mấy câu đó chẳng qua cũng chỉ hơi mất mặt một xíu thôi... Thể diện đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Huống chi người mất mặt là Liệt Tiểu Hỏa, Khổng Tiểu Đan, Băng Tiểu Băng... Chứ đâu phải Liệt Hỏa Đại Vu, Băng Minh Đại Vu và Đan Không Đại Vu đâu...
Bọn ta không có liên quan, không thèm để ý đến!
Với lại bữa cơm này cho dù thế nào cũng phải ăn!
Bọn ta không dám ăn cơm ở nhà Thiên Cao Tam Xích, nhưng ăn của con hắn một bữa cũng là cha nợ con trả rồi.
Sau này gặp được thằng cha đó cũng có thể đâm chọc vài câu, lão Tả, bọn ta đã từng ăn cơm ở nhà ngươi rồi ka ka ka ka!
Hơn nữa còn vắt chày ra nước ka ka ka!
Xem ngươi có tức giận hay không?
Tức hay không?
Tức chết ngươi ha ha ha ha...
Vừa rồi Tả Tiểu Đa nghe thấy chủ đề câu chuyện mà Bạch Tiểu Đóa nói, vốn còn đang tha thiết mong chờ để lấy quà, tay cũng đã vươn ra rồi, kết quả lại chứng kiến một màn đại chiến ăn vạ.
Hụt hẫng thu bàn tay đang chuẩn bị nhận quà trở về. Ông đây cũng không ôm hy vọng nữa.
Nhìn dáng vẻ vù vù của bốn người thì thật sự có thể là cùng một đẳng cấp với mình rồi, quà này khẳng định là không đùa được.
Nhưng mà cũng có khả năng vốn dĩ chính là bốn người nghèo khổ...
Không có món quà nào có thể lấy ra được...
Làm gì giống đại soái ca đây được, hay tay đầy vàng, giàu nhất Tiềm Long!
7 giờ đúng.
Tả Tiểu Đa bắt đầu mời mọi người nhập tiệc.
Trong lòng vô cùng xem thường: Bốn người nghèo khổ kia không cho ta quà mà cũng xứng ăn cơm sao?
Không nhận được quà nên như nào Tả Tiểu Đa cũng cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi: Băng Phách kia là ngươi thua ta chứ đâu phải ta tìm rồi đòi của ngươi đâu!
Nhưng mà đến nhà ta, vậy mà đến cả một cây cải cũng không đem đến, sao các ngươi có thể không biết xấu hổ mà nuốt xuống được vậy chứ?
Vì vậy nên sắc mặt của người nào đó dần dần trở nên khó coi rồi đứng lên.
“Băng huynh, ha ha...” Tả Tiểu Đa nhiệt tình nói: “Mời ngồi mời ngồi... Ha ha, Băng Phách đó, có phải là... Ha ha... Nên đưa ta rồi không?”
Còn chưa bắt đầu ăn cơm vậy mà tên nhóc con này đã bắt đầu đòi nợ rồi, thật sự có chút nóng lòng, hấp tấp, vội vã rồi.
Vân Tiểu Hổ ho khan một tiếng, đối mắt với Bạch Tiểu Đóa.
Đều cảm giác được... Thật sự là rất hoàn hảo!
Đúng thật rất có phong độ của cha...
Nếu như đợi lên bàn ăn, cầm ly rượu lên, vậy không biết là đến lúc nào mới có thể nói đến chuyện chính; Lỡ như đám người này giả vờ say, quên mất hoặc bất tỉnh nhân sự hoặc trực tiếp chạy mất... Đấy đều là chuyện phiền phức.
Nếu như trước khi đồ ăn đến mà nhắc tới, đối phương lấy lý do đột nhiên có chuyện xin phép rời đi... Cũng rất phiền phức.
Chính là lúc này.
Đồ ăn đến rồi.
Lên bàn tiệc rồi.
Quyết định thật nhanh.
Lập tức đòi nợ!
Nắm bắt thời cơ, quả thật là cao siêu, còn có độ dày của da mặt này... Khụ khụ, nhưng mà lại thêm vài tiếng ha ha vào... Thật sự trình độ vẫn kém một chút so với sư phụ nha...
Vẻ mặt của Băng Tiểu Băng lập tức chuyển đen.
Đến mức đấy sao đến mức đấy sao?
Đâu phải là không đưa cho ngươi đâu, nếu như đã thua thì ta sẽ không có ý định quỵt nợ, hơn nữa nợ của ngươi ông đây cũng không thể không trả mà!
“Ha ha ha... Đương nhiên đương nhiên.” Băng Tiểu Băng cười ngượng một tiếng, ngược lại không có chút do dự, vươn tay đã lập tức đưa ra một chiếc nhẫn không gian màu trắng.
Biểu hiện của Băng Tiểu Băng lúc này rất kỳ quái, có vẻ như có chút không nỡ, còn có chút tâm trạng phức tạp giống như cuối cùng cũng tìm được cho chị em của mình một chốn trở về... Nói chung chính là loại cảm giác do dự cùng cực ấy.
“Hy vọng ngươi... Có thể tìm cho nó... Một nơi trở về thật tốt.”
Băng Tiểu Băng than thở một tiếng.
Nhiều năm như vậy rồi, từ khi có được hai đạo Băng Phách này, sau khi bản thân chiếm được một đạo trong số đó, còn một đạo khác vẫn luôn chống cự. Bất luận hắn có thử như nào, bất luận hắn tiếp xúc ra sao, chăm sóc vun trồng cách mấy cũng đều không có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào.
Cứ giống như một người đẹp tuyệt sắc giữ vững chế độ một vợ một chồng.