Tòa soạn, đài truyền hình?
Đám người Liệt Tiểu Hỏa đồng thời ngây ngốc.
Đây là... Uy hiếp trắng trợn!
Ngươi có cần phải ác như vậy không chứ?
Tả Trường Lộ cười cười nói với Vưu Tiểu Ngư: “Ngươi nói xem có đúng hay không... Ngươi tên là... Tiểu Ngư nhỉ?” Đưa mắt ra hiệu: Làm mẫu đi!
Vưu Tiểu Ngư ngầm hiểu trong lòng, lập tức đứng lên, thái độ kính cẩn, nói: “Chú Tả nói rất đúng, bọn ta đều cùng thế hệ với Tiểu Đa, đương nhiên là muốn nghe lão nhân gia ngươi dạy bảo, chào chú Tả, chào thím Tả.”
Lần gọi này thật sự trong trẻo vang dội, để lộ một thái độ nhiệt tình.
Vưu Tiểu Ngư cười nói: “Ta là làm gương cho bọn hắn, để cho bọn hắn không thấy xấu hổ.”
Nói xong lại gục đầu khom lưng, cúi người chào thật sâu, biểu cảm trên mặt như chó giữ nhà, gọi lại một lần: “Chào chú Tả! Chào thím Tả.”
Lần này càng nói lớn tiếng hơn nữa.
Bốn người đám Liệt Tiểu Hỏa, Khổng Tiểu Đan nhìn chằm chằm Du Đông Thiên, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống!
Đ* móe ngươi!
Sao ngươi không đi bóp cổ ta luôn đi?
Ngươi có thể yên tâm thoải mái gọi chú Tả thím Tả, cmn là vì ngươi vốn phải gọi là chú Tả thím Tả!
Nhưng mà bọn ta có thể giống như vậy sao?
Con mẹ ngươi chứ ở đó mà không xấu hổ, quỷ mới không xấu hổ ấy, đây là chuyện không thể xấu hổ được sao?
“Ngươi gọi là...” Tả Trường Lộ nhìn Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa.
Hai vợ chồng cùng nhau đứng lên, cùng nhau cúi người chào thật sâu: “Chào chú Tả, chào thím Tả, cầu chúc hai vị trưởng bối thân thể an khang, phúc thọ lâu dài!”
Tả Trường Lộ cười ha ha, khen: “Ngoan!”
Nghe thấy chữ “Ngoan”, giống như nghe thấy phần thưởng cao nhất.
Hai vợ chồng Tả Trường Lộ mỉm cười quay đầu, chăm chú nhìn Liệt Tiểu Hỏa, Băng Tiểu Băng, Khổng Tiểu Đan, vẻ mặt chờ mong, vẻ mặt hiền lành.
Ý nghĩa đã cực kỳ rõ ràng.
Ba người bọn hắn đều đã gọi chú Tả thím Tả rồi, bốn người các ngươi có phải cũng nên gọi như vậy hay không?
Toàn thân Liệt Tiểu Hỏa phát run.
Ức hiếp người quá!
Ức hiếp một cách trần trụi!
Ba người, một người là cháu của ngươi, một người là đồ đệ của ngươi, còn một người là vợ của đồ đệ của ngươi…
Bọn họ cung kính với ngươi như thế, còn không phải là đương nhiên sao?
Đừng nói gọi ngươi là chú, bọn họ gọi ngươi là bố, ta cũng không cảm thấy kỳ lạ!
Nhưng còn chúng ta thì sao?
Chúng ta và ngươi là ngang hàng đấy có được không?
Tên khốn này mượn đề tài để phát huy, ngươi còn chưa xong?
Đương nhiên Tả Tiểu Đa không biết bao nhiêu chuyện bên trong, cười ha ha nói: “Trời ơi chuyện có bao lớn đâu chứ, sau này ta gặp cha mẹ các ngươi, không phải ta cũng sẽ dập đầu hành lễ sao? Chuyện này rất bình thường.”
Còn phải dập đầu?
Đám người Liệt Hỏa nhìn Tả Tiểu Đa, trong lòng một mắng một câu, mẹ kiếp, ngươi thật không hổ là con của cha của ngươi đấy!
Gen di truyền này cũng thật tốt quá!
Liệt Tiểu Hỏa nhìn Tả Tiểu Đa với ánh mắt quỷ dị, thật muốn đánh tên nhóc này thành nước tương thịt.
Vãi, tên nhãi nhà ngươi là ngây thơ thật, hay là giả bộ đấy hở?
Dập đầu... Ngươi nghĩ thế nào vậy.
Chúng ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì thay lão đại đến thăm con nuôi của hắn, kết quả sau khi đến, bực mình hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Đón gián diệp của mình phái đi quay về trước, công lao bao nhiêu năm nay điều phái gián điệp toàn bộ đổ sông đổ bể.
Sau đó thua một đạo Băng Phách, thậm chí còn thua 10% không gian di tích vật tư…
Cuối cùng, chuyện gì cũng xong rồi, đến ăn bữa cơm cũng ấm ức.
Hôm nay thật thật thật sự là gặp quỷ rồi!
Hơn nữa là một lần gặp luôn hai người!
Bốn người này hối hận đến xanh cả ruột!
Chuyến này chúng ta đến làm gì? Tìm ăn thịt gà?
Vưu Tiểu Ngư cười như đứt ruột.
Khuôn mặt lại nghiêm túc, cau mày thúc giục: “Liệt Tiểu Hỏa, Băng Tiểu Băng, Khổng Tiểu Đan, từng người các ngươi còn không mau đến bái kiến chú Tả thím Tả?”
Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa cũng thúc giục liên tục.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình chờ đợi với vẻ mặt hiền từ…
Liệt Tiểu Hỏa sắp nổi giận rồi, đột nhiên toàn thân từ trên xuống dưới gian dâng lên ngọn lửa; Tuyết Tiểu Lạc vội vàng kéo hắn lại, lắc đầu.
Ngươi điên rồi?
Chẳng lẽ bây giờ phải hắn đưa về hoàn thành hoá sinh sao?
Hơn nữa, ngươi muốn gây loạn để cả đại lục đều biết chúng ta đã mất thể diện như vậy sao?
Ngươi không cần thể diện, ta còn muốn thể diện đấy.
Tuyết Tiểu Lạc bày khuôn mặt tươi cười, cười nói với Ngô Vũ Đình: “Việc này… tuy rằng chúng ta là nhìn còn trẻ, thực ra… Tuổi cũng không nhỏ …Ngươi xem…”
Nàng ta vừa nói vừa ra sức nháy mắt.
Hai tay còn kéo ống tay áo của Ngô Vũ Đình, lắc lắc, lắc lắc...... Vẻ mặt khẩn cầu.
Ngô Vũ Đình thở dài, lòng nghĩ ép đám người Liệt Hỏa thành như vậy, thế cũng được rồi.
Ngô Vũ Đình ung dung nói: “Cha bọn nhỏ à, thôi bỏ đi, bọn nhỏ cũng là người lớn… Hơn nữa, vợ của Hồng Mao cũng dự định tặng đồ cho ta…”
Tuyết Tiểu Lạc thộn mặt: Ai...... Ai nói muốn tặng đồ cho ngươi?
Nhưng bây giờ đâu dám nói không? Bây giờ Ngô Vũ Đình đang cầu xin cho đám người mình, nếu mình nói không… Vậy hôm nay chắc chắn phải gọi chú Tả thím Tả rồi!
Rất rõ ràng, đây là cái giá của cầu xin.
Ngô Vũ Đình nói xong, nhìn Tuyết Tiểu Lạc một cái.
Tuyết Tiểu Lạc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Ngươi nói tặng cái gì ta sẽ đưa cái đó, mau chóng cho chúng ta qua cửa ải này trước đi!
Đương nhiên Tả Trường Lộ không phải không muốn để cho đám người Liệt Hỏa gọi chú, trong lòng hắn cũng biết rõ, tối nay cho dù ép bốn người này, bốn người này cũng tuyệt đối không chịu gọi mình là chú.
Cho nên đây chỉ là một chiến lược, xác nhận mình đã chiếm thế thượng phong mà thôi!
Bây giờ hiểu rất rõ, mình đã là Càn Khôn độc tài. Xem người nào dám chọc vào?
Thử xem?
“Ha ha ha ha…”
Tả Trường Lộ phát ra một tràng cười dài: “Chỉ đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi. Ha ha ha. Đến chỗ ta chính là đến nhà mình mà. Đừng gò bó, đừng gò bó, đừng gò bó, nào nào nào, ăn cơm.”
Cuối cùng đám người Liệt Tiểu Hỏa cũng thở dài nhẹ nhõm.
Trời ơi… Vừa rồi thiếu chút nữa là chảy máu não rồi…
“Ta phải thực hiện trách nhiệm của chủ nhà chứ.”