Tả Trường Lộ tự nhiên hào phóng, nói xong yêu quý gắp một miếng gan gà cho Liệt Tiểu Hỏa: “Hồng Mao, ngươi ăn nhiều cái này vào, cái này rất tốt, bổ thận. Vốn dĩ còn muốn nói tuổi ngươi còn nhỏ, không biết tiết chế, nếu ngươi cũng đã có tuổi, ta sẽ không nói nhiều. Nhìn vẻ lọm khọm bây giờ của ngươi, tuyệt đối đừng chuyện gì cũng thể hiện… Đàn ông ấy à, lúc nào phải nói không được thì cứ nói không được.”
Liệt Tiểu Hỏa nhét gan gà vào miệng, hung hăng nhai nuốt, vẻ mặt rất dữ tợn, nhai nuốt vô cùng mạnh.
Ta bổ cái đầu ngươi!
Mẹ kiếp, ngươi mới yếu thận!
Mẹ kiếp, ngươi mới lọm khọm!
Ngươi mới không được!
Cả nhà ngươi đều không được!
“Tiểu Đan à? Ngươi phải ăn nhiều cái này.”
Tả Trường Lộ gắp rau hẹ cho Khổng Tiểu Đan: “Cái này tốt, cái này có thể tráng dương. Nhìn thể trạng của ngươi này, sau này trưởng thành tìm vợ cũng khó… Nhân lúc còn trẻ, bồi bổ nhiều thêm.”
Khổng Tiểu Đan hung hăng nhét vào miệng, phát ra tiếng nhai bốp bốp bốp bốp, tưởng tượng mình đang nhai Tả Trường Lộ!
Ngươi mới cần tráng dương!
Cả nhà ngươi đều cần tráng dương!
Từ già đến trẻ đều cần tráng dương, tráng chết ngươi đi!
“Ha ha ha. Tiểu Băng, nào nào nào…”
Tả Trường Lộ gắp một tim gà: “Tục ngữ nói, ăn gì bổ nấy. Thứ này ngươi ăn là thích hợp.”
Băng Tiểu Băng trố mắt chống đỡ: Ngươi muốn nói ta không có tâm nhãn hả?
Băng Tiểu Băng nhìn tim gà bị gắp vào trong đĩa, nhắm mắt nuốt xuống.
Ta không nhai!
Ta nuốt luôn!
Chờ có một ngày, lão tử sẽ nuốt nhà ngươi như nuốt tim gà này!
Tả Trường Lộ lại gắp một miếng mắt cá cho Vưu Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư à, làm việc rất tốt, bây giờ ta và thím Tả ngươi đều phải xem trọng ngươi.”
Vưu Tiểu Ngư suýt nữa trượt ngã ghế.
Ngươi đừng xem trọng ta, ta sợ.
Nhìn thấy mắt cá lo trong đĩa trước mắt, dường như đang trừng nhìn mình, Vưu Tiểu Ngư cũng phải run run.
“Ăn đi ăn đi.” Tả Trường Lộ tiếp đãi Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa: “Hai ngươi tự ăn đi, xa quá, ta với không tới. Không gắp thức ăn cho cho hai ngươi nữa.”
“Cám ơn chú Tả.” Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa cùng đồng thanh nói lời cảm ơn, bây giờ thật sự cũng chỉ có hai người bọn họ mới là yên tâm dùng bữa.
Sau đó Tả Trường Lộ nâng chén: “Đến nhà của ta, chúng ta cùng nâng chén, đêm nay khó quên, chớ quên đêm nay…”
Đám người Liệt Tiểu Hỏa đã muốn uống rượu từ lâu, vội vàng nâng chén lên, bắt đầu uống rượu, mẹ kiếp, chén rượu này đã nâng lên hai lần mà chưa uống một ngụm.
Con trai ngươi bưng lên rồi đặt xuống, kết quả kể cho chúng ta một câu chuyện …
Đang muốn uống.
Lại nhìn thấy Tả Trường Lộ cười ha ha, lại đặt chén rượu xuống, cười rất là sung sướng: “Nói ra cũng có chút không nên, nhưng không nói không cười làm sao náo nhiệt được, tên của mấy người các ngươi, làm cho ta nhớ một câu chuyện xưa, câu chuyện rất thú vị, không nói thì không vui, không nói thì không vui…”
“Phụp…”
Vưu Tiểu Ngư nhai mắt cá suýt nữa phun ra, suýt sặc.
Đám người Liệt Tiểu Hỏa bưng chén rượu, khuôn mặt tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Ngươi lại muốn làm gì?
“Không vội uống rượu, không vội uống rượu, nghe câu chuyện này không vội uống rượu, tránh bị sặc.”
Tả Trường Lộ cười rất sung sướng: “Đây là một câu chuyện về kẻ có tiền mời khách, đặc biệt có ý nghĩa, có suy nghĩ... Ha ha ha, cả đời ta sống dựa vào câu chuyện cười này, ta kể cho các ngươi.”
Lúc này ngay cả Tả Tiểu Đa cũng bị sặc; ho khan liên hồi, Lý Thành Long cúi đầu, nhanh chóng đặt chén rượu xuống, cười đến cả người nhộn nhạo, nếu không để chén rượu xuống, chắc chắn là sẽ đổ ra ngoài.
Đám người Liệt Tiểu Hỏa tuyệt vọng, mẹ ta ơi… Đúng là gia đình có truyền thống.
Trước đó ép gọi chú là trải đường cho con trai? Nếu không nói gừng càng già càng cay, Tả Trường Lộ này còn âm hiểm hơn con trai hắn…
Cơ thể hai người Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa run rẩy không thôi, cố gắng nhịn xuống, Vân Tiểu Hổ càng là nhân vật việc nhân đức không nhường ai: “Chú Tả, không biết là chuyện xưa gì? Có ý nghĩa, suy nghĩ thế nào?”
Tả Trường Lộ tán thưởng nhìn hắn một cái, nói: “Ngày xưa, có một người hào phóng dị thường, bởi vì hắn có nhiều bạn bè nghèo, cho nên, cũng nhiều người đến nhà hắn ăn cơm, đây là chuyện không còn cách nào, quá giàu có đều như vậy, tục ngữ nói rất hay, kẻ nghèo ở nơi chợ đông không có người hỏi, kẻ giàu ở non sâu cũng có bà con xa…”
Vân Tiểu Hổ: “Hai câu này của chú Tả thực là đầy triết lý nhân sinh, cảm ngộ trần thế…”
Đám người Liệt Tiểu Hỏa đau đầu muốn nứt ra, còn muốn chết luôn.
Quả nhiên!
Quả nhiên!
Tê liệt, chẳng lẽ còn phải nghe câu chuyện chết tiệt này thêm lần nữa?
Lúc Tả Tiểu Đa kể chuyện, bọn họ còn có thể giở trò, còn có thể giả câm vờ điếc, nhưng bây giờ… hình như không được!
Thân phận hoàn toàn ngang hàng, thậm chí đối phương còn vượt qua…
Nếu như bị hỏi “Tiểu Hỏa à, ngươi đến nhà của ta ăn cơm, mang cho ta cái gì?”
Thật là xấu hổ.
Bên kia, Tả Trường Lộ kể chuyện trôi chảy, Vân Tiểu Hổ thuần thục khen ngợi, có thể không thuần thục sao? Có châu ngọc của Lý Thành Long đến trước, Vân Tiểu Hổ đến hai lần, không khen ngợi mới là không hợp lý đấy?
Ngay cả Tả Trường Lộ cũng thấy kinh ngạc, hôm nay đầu óc tên đồ đệ này linh hoạt như vậy, ngày thường cũng không thấy thông minh?
Khi hắn kể một hồi đến ‘Người bạn nghèo này tuổi còn trẻ, vừa tìm được vợ, là tiều Hỏa Tử, cho nên mọi người đều gọi hắn là Tiểu Hỏa…”
Liệt Tiểu Hỏa đột nhiên đứng lên, vẻ mặt bi tráng, nói: “Việc này, nói ra thì hổ thẹn, lần này mạo muội đến thăm, thật sự là trên người không có đồ gì… May mắn, ta đột nhiên nghĩ tới, trước khi ta đến đã mang cho bạn Tả Tiểu Đa một món quà… suýt thì quên.”
Bạch Tiểu Đóa bĩu môi: Thật sự là trợn mắt nói dối, còn ‘suýt thì quên’, ha ha, nếu sư phụ của ta không đến, ngươi liền quên luôn phải không?
Tả Trường Lộ nhíu mày, bày vẻ mặt ‘ta không nhận quà’; nói: “Bạn học Liệt Tiểu Hỏa, haiz, không cần như vậy, ta chỉ kể chuyện, không phải là ta nói ngươi…”
Tả Trường Lộ dạy dỗ nói: “Bất cứ việc gì cũng không thể dò số chỗ ngồi, áp vào mình. Đây là đạo lý mà ta tổng kết lại sau nhiều năm.”
Liệt Tiểu Hỏa hơi nghẹn ở trong cổ họng.
Thật muốn phun vào mặt ngươi!
Nếu bây giờ ta không đứng lên tự thú, mẹ kiếp, người sẽ chỉ vào mũi của ta mắng ngay, ngươi còn không phải nói ta!