Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1298 - Chương 1299: Lễ Nghĩa Không Thể Bỏ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1299: Lễ nghĩa không thể bỏ

Mấy người Vu Minh lòng đầy cảm thán.

Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, ngược lại cũng là như vậy, gia đình có truyền thống, người xưa nói rất đúng!

“Đâu có đâu có, đây là lễ nghĩa phải có… Lễ này… không thể bỏ. Đến nhà bạn, sao có thể đến tay không?”

Liệt Tiểu Hỏa nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nói xong, hắn lấy ra một vò rượu, nói: “Đây là ta rượu Thủy Hỏa Bất Dung mà ta và Lão đại với hai huynh đệ, mấy người ủ nấu, vò rượu này…”

Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, vẻ mặt bất mãn. Liệt Hỏa ngươi có ý gì? Tặng vò rượu này?

Nhưng Liệt Hỏa đã lấy rượu ra. Hiển nhiên, muốn cái khác, tên này sẽ không cho.

Vì thế.

Ngô Vũ Đình làm ra vẻ hai mắt sáng lên, nói: “Ôi, vò rượu này thật tinh xảo.”

Đám người Khổng Tiểu Đan cùng trợn mắt.

Thật tinh xảo? Có ý gì?

Quá nhỏ ư?

Quá ít ư?

Băng Tiểu Băng bày vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Đúng vậy, thật tinh xảo, chỉ là hơi nhỏ một chút…”

Sắc mặt Liệt Hỏa tối sầm.

Cùng Tuyết Tiểu Lạc cùng nhìn thấy Băng Tiểu Băng, như muốn ăn thịt người. Ngươi muốn làm gì?

Mẹ nó, ngươi ở phe nào hả?

Băng Tiểu Băng ho khan một tiếng, cúi đầu xuống, nàng ta thực sự không phải cố ý, chỉ là cho tới nay tính cách vui sướng khi người gặp họa thật sự là không kiểm soát được, vừa rồi đột nhiên phát tác…

Nhưng sau khi hắn nói những lời này, Liệt Hỏa càng không đỡ nổi: người mình đều nói ít!

Liệt Hỏa cắn môi, lại liên tục vỗ ra sáu vò, vẻ mặt muốn khóc: “Lần này đi hơi vội vàng, thực sự không mang bao nhiêu, cũng chỉ mang theo từng này, coi như là … một chút tâm ý của vợ chồng ta… Xin gia chủ tuyệt đối đừng ghét bỏ.”

Hắn thực sự không nói dối, rượu này, đúng là chỉ mang theo sáu vò, đúng là lấy ra tất cả rồi.

Ngô Vũ Đình cười nhàn nhạt, rất là ung dung cao quý, âm thầm trừng mắt nhìn Liệt Hỏa một cái, ngươi dám tặng con ta loại rượu này, ngươi đợi đấy!

Ngoài miệng nói: “Tiểu Đa, còn không cám ơn rượu của anh Liệt đi”.

Anh Liệt!

Liệt Tiểu Hỏa méo mó khuôn mặt.

Ngươi có thế bảo hắn gọi một tiếng chú Liệt không?

Tả Tiểu Đa ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Liệt.”

Cuối cùng lòng đã thỏa mãn, đã có lợi rồi! Cho dù chỉ là sáu vò rượu, nhưng đào ra được từ tay tên nhóc này thực sự không dễ dàng.

Nhìn vẻ đau khổ trên mặt “anh Liệt” này, rượu này, hẳn là không tồi.

Chỉ là cái tên này, thật là, hầy hầy, rượu Thủy Hỏa Bất Dung!

Mẹ kiếp, đặt cái tên thật có văn hóa, ta rất muốn biết các ngươi có hiểu thủy hỏa bất dung là có ý gì không?

Trong lòng Tả Tiểu Đa cũng thấy kỳ lạ: Ta cũng kể câu chuyện này, sao các ngươi không cho? Bố ta còn chưa kể xong, ngươi liền cho...... Thế là sao?

Khổng Tiểu Đan ngồi không yên, cũng đứng lên: “Trước khi đến cũng mang cho bạn học Tả một chút…”

Ngô Vũ Đình ngắt lời cười nói: “Một chút Đất Không Gian?”

Nàng ta đã học được rồi, không thể để cho mấy tên này lên tiếng trước.

Sắc mặt Khổng Tiểu Đan lập tức thay đổi,

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên trán.

Đậu xanh, Đất Không Gian… Thứ này ta chỉ có mỗi một ít, bây giờ ngươi lại phải tặng con trai của người?

Đây chính là vật báu không gian có thể khai thác núi sông thiên địa!

Bình thường ta cũng không nỡ dùng!

Chỉ khi ta xé rách không gian mới thỉnh thoảng sử dụng mà thôi…

Ngươi mở miệng là đòi, mặt mũi ở đâu?

Ngô Vũ Đình cười nói: “Tiểu Đan à, không có quà cũng không sao, đều là người trong nhà, làm trưởng bối như chúng ta…”

Làm trưởng bối…

Lại là làm trưởng bối!

Đây là ép bức trần trụi mà!

Khổng Tiểu Đan liều, vội vàng nói: “Đúng vậy, một chút Đất Không Gian… Nhưng thiệt tình là không nhiều lắm, chỉ có nửa lạng, đừng chê ít, đừng chê ít......”

Hắn lau mồ hôi.

“Ha ha ha ha… nửa lạng… Ít như vậy đủ cho ai dùng.” Băng Tiểu Băng nói xong liền tự tát mình một cái. Vãi, bây giờ không phải là lúc vui sướng khi người gặp họa!

Phải kiềm chế!

Khổng Tiểu Đan tức muốn chết nhìn Băng Tiểu Băng. Đời này của ta có anh em như ngươi, mẹ kiếp, chắc kiếp trước ta phải tội nghiệt đầy mình quá…

Thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ có nửa lạng, hay là ngươi cho thêm ít?”

Băng Tiểu Băng cúi đầu uống nước, vẻ mặt ngượng ngùng, thực không phải cố ý, Đan ca, ta quen rồi…

Khổng Tiểu Đan trừng mắt nhìnBăng Tiểu Băng thở hổn hển, cuối cùng vẫn lấy ra một cái nhẫn đưa cho Tả Tiểu Đa.

Ngô Vũ Đình trợn mắt, hiển nhiên là có chút chê ít.

Nhưng Tả Trường Lộ vội vàng nháy mắt: Được rồi, đừng ép nữa, ép quá mấy tên này bỏ chạy mất, nếu hắn một lòng muốn bỏ chạy, chúng ta không làm gì được hắn.

Chỉ đành không tình nguyện nói: “Được rồi, Tiểu Đa, còn không cảm ơn anh Khổng của con, lễ nhẹ tình nạng.”

“Cảm ơn anh Khổng!”

Tả Tiểu Đa vốn không biết đây là cái gì, ngọt ngào kêu một tiếng, rồi nhận lấy chiếc nhẫn, tiện tay liền ném nhẫn không gian của mình.

Khổng Tiểu Đan tối sầm mặt, Đất Không Gian cũng lấy ra rồi, ngươi lại cho một câu “lễ nhẹ tình nặng’, nhẹ sao? Quà này thật sự nhẹ sao?

Nhẹ như vậy ngươi cho ta đi.

Tả Trường Lộ nhìn Băng Tiểu Băng, tươi cười: “Tiểu Băng à.”

Băng Tiểu Băng lại bày vẻ mặt đau buồn.

Ta thực sự không còn gì rồi.

Ngay cả Băng Phách ta cũng tặng đi rồi, hơn nữa vừa tặng đi, sớm biết bây giờ ta lấy ra tặng rồi.

Kết quả, mẹ nó… bây giờ người khác chỉ tặng một phần, mẹ kiếp, muốn tặng hai phần…

Liệt Tiểu Hỏa nhanh nhẹn nói: “Tiểu Băng đúng là luôn có đồ tốt.”

Khổng Tiểu Đan cũng trách móc: “Từ trước đến nay Tiểu Băng là hào phóng nhất… Chắc chắn có đồ tốt.”

Băng Tiểu Băng tức giận nhìn hai người.

Hai người ngẩng mặt nhìn trời, chỉ có mình người biết nói đểu sao? Chỉ có một mình người thấy vui sướng khi người gặp họa sao?

Ngươi xem xem tính đê tiện của ngươi, sắp bằng họ Tả rồi! Không trừng trị ngươi một chút, ngươi còn tưởng rằng hai chúng ta dễ ức hiếp!

Tuyết Tiểu Lạc cũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Tiểu Băng giàu có nhất nhà, lúc ấy trong nhà phân ra riêng, chị của hắn chẳng có gì, ba mẹ cho hắn hết rồi… Trọng nam khinh nữ mà.”

“Dừng!”

Băng Tiểu Băng tức giận giơ lên hai tay, lập tức bày vẻ mặt đau khổ, cầu xin nói: “Ta chẳng có thứ gì, chỉ còn lại không ít huyền băng… Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi thêm ít…”

Bình Luận (0)
Comment