Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1299 - Chương 1300: Lễ Nghĩa Không Thể Bỏ (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1300: Lễ nghĩa không thể bỏ (2)

Ngô Vũ Đình sáng mắt lên, cười ha ha, nói: “Trời ơi, cho gì cũng là một phần tâm ý, làm sao còn kén cá chọn canh? Mấy chục mét khối cùng đủ rồi, ngày mùa hè nóng nực, tích trữ thêm nhiều băng cũng rất tốt.”

Băng Tiểu Băng thật sự muốn phun ra máu, mấy chục mét khối?

Mẹ kiếp, ngươi nghĩ đó là bê tông hả?

“Thực ra không nhiều như vậy…” Băng Tiểu Băng mở chiếc nhẫn của mình ra xem, vẻ mặt cầu xin: “Ta tổng cộng còn có không đến tám mét khối…”

Ngô Vũ Đình nói: “Tiểu Đa, mau cảm ơn anh Băng của con đi, ngàn dặm tặng lông ngỗng, biết chưa?”

“Cám ơn anh Băng.” Tả Tiểu Đa ngọt ngào gọi, lập tức đưa bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra.

Băng Tiểu Băng hơi thộn mặt: Ta… Ta còn chưa nói cho bao nhiêu? Đã cám ơn rồi? Ta vốn muốn nói: ta chỉ có chưa đến tám mét khối , cho ngươi hai mét khối…

Hai mét khối cũng là rất nhiều rồi đấy! Đây là tiền sử huyền băng, cũng không phải huyền băng bình thường!

Kết quả còn chưa nói xong, thì đã ngàn dặm tặng lông ngỗng?

“Tám mét khối à…” Ngô Vũ Đình bắt đầu tìm kiếm vật tham chiếu: “Lớn thế nào nhỉ? Có to bằng một nửa phòng khách không? Không đến chứ? Vậy cũng không có bao nhiêu, đủ để làm gì nhỉ?”

Liệt Tiểu Hỏa: “Đúng thế, thứ đồ rách đó dùng làm gì.”

Khổng Tiểu Đan: “…”

Băng Tiểu Băng đưa tay che miệng của Khổng Tiểu Đan, anh, ngươi đừng nói nữa.

Kiềm chế kiềm chế, cho thì cho rồi, về nhà ta lại làm thêm…

Thở dài, lại vứt chiếc nhẫn ra.

Tả Tiểu Đa vui vẻ ra nhận lấy, ném vào không gian của mình

Tả Trường Lộ cười ha ha: “Rất tốt, hôm nay thật sự là khách chủ cùng vui…”

Đám người Liệt Tiểu Hỏa lập tức thộn mặt: còn chưa bắt đầu ăn cơ… thế nào ngươi đã nói khách chủ cùng vui?

Xin hỏi chúng ta vui cái gì?

Ngươi có ý gì? Quà đã thu rồi, muốn đuổi khách hở?

Ngươi không thể làm như vậy chứ lão Tả? Chén rượu này chúng ta bưng lên hai lần, nghe xong hai lần chuyện cười, còn chưa uống một ngụm đâu!

Lúc này, Tả Tiểu Đa nói: “Cha, biệt thự này là con và Phù Phù cùng ở, không phải một mình con là chủ nhân.”

Ý của câu này, chỉ tặng ta, còn chưa tặng Phù Phù đâu, thật không công bằng.

Đám người Liệt hỏa thật sự rất muốn đi luôn cho rồi, không có ai chơi như các ngươi.

Đã xong chưa hả? Nhưng thứ chúng ta cho đều là của cải của nhà rồi, trở về tìm Hồng lão đại hắn cũng không chi trả…

Sau đó các người không thể chia nhau hả?

Tả Trường Lộ gật đầu: “Không nhìn thấy mấy người anh Liệt còn đang suy nghĩ sao? Mấy người anh Liệt của con đều là người thông minh tuyệt thế, có thể không nghĩ đến điều này sao? Nhưng ta nghe nói Thành Long đang thiếu không ít tài nguyên tu luyện?”

Tả Tiểu Đa đá chân Lý Thành Long một cái.

Lý Thành Long vội vàng gật đầu: “Luyện võ… đúng là không dễ, gia cảnh của ta nghèo khó, nhà không có của cải, thân không tiền tài, võ giả tu luyện, thật sự là… không chi tiêu nổi… ha ha…”

Phù Phù lau mồ hôi. Lần đầu tiên làm chuyện như này, có chút không quen, hơi ngại…

Thì ra là tài nguyên tu luyện!

Bốn người thở nhẹ nhõm, vậy thì dễ rồi, không phải chỉ là một chút tài nguyên tu luyện thôi sao…

“Chỗ ta có một viên Tôi Tâm Quả, uống vào có thể tăng trưởng trăm năm tu vi.”

“Ta có một trăm viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm.”

“Ta cũng có một trăm viên.”

“Chỗ ta còn có một trăm viên.”

“Được, tất cả mọi người đều có một trăm viên, ngoại trừ Tôi Tâm Quả, ta cũng cho ngươi một trăm viên.”

Trong phút chốc, bốn người đều trở nên giàu có.

Hai tay Phù Phù nhận lấy cũng run run, khuôn mặt cũng toát mồ hôi.

Trời ơi…

Tôi Tâm Quả tăng một trăm năm tu vi.

Bốn trăm viên Tinh Hồn Ngọc cực phẩm…

Trời ơi…

Một lúc cho ta mấy chục triệu?

Không phải ta đang nằm mơ chứ?

Nếu là nằm mơ, thì cho giấc mộng đẹp này tỉnh muộn chút nhá!

Ta ta ta…

Phù Phù vô cùng kích động, cho đến lúc cầm đến tay, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!

Sau khúc nhạc đệm này, cuối cùng tiệc rượu trời lại bình thường.

Tả Trường Lộ ngồi ngay ngắn, chuyện trò vui vẻ, khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, nói chuyện vui vẻ, lời hay ý đẹp, mọi người cùng cười vui…

Uống đến tận hứng, mọi người cùng nhau uống rượu.

Nhưng hắn uống với tất cả mọi người một vòng, lại không uống với Vưu Tiểu Ngư.

Sau đó lại bắt đầu vòng thứ hai từ Liệt Hỏa: “Nào nào nào, chúng ta uống tiếp.”

Vưu Tiểu Ngư hai tay bưng chén đang muốn kính rượu, lập tức ngẩn người, không ai để ý đến ta hả.

Suy nghĩ một hồi mới nhìn Ngô Vũ Đình với vẻ mặt day dứt, ánh mắt cầu xin, ta là người mình mà… Chúng ta không thể để người ngoài xem trò cười chứ.

Ngô Vũ Đình mặt không đổi sắc, cũng không nhìn hắn, chỉ uống rượu với Vân Tiểu Hổ, Bạch Tiểu Đóa, lạnh nhạt Vưu Tiểu Ngư ở một bên, đãi ngộ khác biệt rõ ràng.

Đám người Liệt Tiểu Hỏa đột nhiên cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng.

Thì ra tên khốn nhà ngươi cũng có hôm này, ai cũng muốn nói chuyện.

Vưu Tiểu Ngư nào cho bọn họ cơ hội, vò đầu, ho khụ một tiếng, tranh nói trước: “Nói ra thì ta và Tiểu Đa cũng vừa gặp đã thân quen, ta đây vừa hay có chút Cửu Tiêu Hoàng Thủy may mắn có được, nhưng rất ít, chỉ có ba giọt… Ta để lại cũng không có tác dụng, cho Tiểu Đa hết vậy.”

Ngô Vũ Đình chẳng nhướng mắt nhìn cũng không nói chuyện.

Tả Tiểu Đa vui vẻ nhận lấy, không biết Cửu Tiêu Hoàng Thủy là gì, nhưng cái bình này lại dùng Tinh Hồn Ngọc cực phẩm đào không làm ra, chắc hẳn cũng phi phàm lắm.

Tả Trường Lộ cười ha ha nói: “Tiểu Ngư, đứa nhỏ này, sau này nhất định phải chú ý hình tượng bản thân, đều lớn cả rồi chứ nhỏ nhoi gì, đừng có lúc nào cũng làm mấy chuyện vô lý nữa… Nào, chúng ta cạn cái nào.”

Vưu Tiểu Ngư vội nâng ly, một hơi uống cạn, trong lòng cảm thán.

Quả nhiên là vì… Chú Tả này, người không bỏ qua cho cả người của mình à…

Nhưng đã bắt chẹt rồi sao không bịp Vân Tiểu Hổ và Bạch Tiểu Đóa?

Trong lòng Vưu Tiểu Ngư khó chịu, khẽ ho một tiếng, không có chuyện thì kiếm chuyện nói: “Ha ha, Tiểu Hổ, ha ha ha, Tiểu Đóa, ha ha ha…”

Ánh mắt không ngừng lướt về phía Ngô Vũ Đình, Tả Trường Lộ.

Ý rất rõ ràng.

Mời đi!

Mau đòi hai người họ đi!

Sao đòi ta mà không đòi hai người họ?

Bạch Tiểu Đóa trợn trắng mắt, bày tỏ không muốn nói chuyện.

Quả của chúng ta đã đưa ra từ sớm rồi, ta có thể nói cho ngươi biết?

Lúc đầu tiên đã đưa sư nương rồi, nhưng bây giờ tiểu sư đệ không dùng được mà thôi, đẳng cấp cao hơn ngươi nhiều…

Bình Luận (0)
Comment