Lý Thành Long lấy ra Tôi Tâm Quả, tách ra hai nửa, đột nhiên linh khí tràn ra: “Mỗi người một nửa, ngươi không ăn ta cũng không ăn. Để linh khí tản ra hết, dù sao thì bảo ta ăn một mình, không được!”
“Được rồi.”
Tả Tiểu Đa thở dài một hơi nhận một nửa, bỏ vào miệng, nói: “Bây giờ có thể ăn rồi nhỉ?”
Giờ Lý Thành Long mới bỏ nửa của mình vào miệng, vừa nhai vừa hài lòng: “Mùi vị không tệ.”
Chưa nói xong đã thấy tay trái Tả Tiểu Đa thò qua tách miệng hắn, tay phải bẹp một tiếng, nhét nửa Tôi Tâm Quả vào miệng Lý Thành Long, sau đó nhanh chóng ngậm lại.
Phụt!
Linh khí khắp nơi.
Thì ra lúc nãy hắn không ăn, chỉ làm như đang ăn.
Lý Thành Long ngậm linh quả trong miệng, phút chốc ngẩn người, ngừng nhai.
Tả Tiểu Đa cau mày quở trách: “Nam tử hán đại trượng phu, già mồm cái gì. Mau ăn đi. Tình cảm anh em gì, buồn nôn, ăn của ngươi đi, lằng nhà lằng nhằng như phụ nữ, nhìn mắc ghét…”
Sau đó bắt đầu tự mình đi làm việc.
Lý Thành Long sững sờ một chút mới nhai tiếp, vành mắt lại dần đỏ lên.
Cuối cùng nuốt quả ngọt xuống, đỏ mắt nói: “Hôn gián tiếp đó ngươi biết không hả? Ta e là bên trên còn có nước bọt của ngươi… Ngươi đắc ý cái gì?”
Tả Tiểu Đa xùy một tiếng: “Nước bọt của ta ngươi cũng muốn ăn? Phù Phù, ngươi hơi không khỏe ha…”
“Cút đi!”
Lý Thành Long mắng.
“Đi luyện công đi, chỗ này không cần ngươi nữa. Mấy giờ rồi… cút đi cút đi, mau cút đi.”
Đuổi Lý Thành Long đi luyện công như đuổi ruồi.
Giờ Lý Thành Long cũng không đợi được nữa, linh khí trong cơ thể đã sắp bạo phát, đột nhiên tăng một trăm năm tu vi, sao tùy tiện được, chỉ có thể vứt Tả Tiểu Đa lại vội vàng đi sơ lý kinh mạch.
Tả Tiểu Đa chăm chỉ quét sàn lau sàn, xử lý mọi ngóc ngách, sau đó bắt đầu đổi ra giường trắng, chăn đệm đều dùng cái mới, gối, bao gối… đều mới cả, lấy ra hai đôi dép lê thoải mái.
Nghĩ đến mấy cái khăn mặt khăn tắm, sau đó mở cửa sổ, vung tay thu hút linh khí vào đổi khí.
Sau đó tự nghĩ còn thiếu gì nhỉ?
Ò, đồ dùng tắm rửa cũng dùng mới, đồ trang điểm… hẳn là mẹ có mang, dao cạo râu… Khụ, hẳn là cha có…
Tả Tiểu Đa chăm chỉ làm việc, mà Ngô Vũ Đình và Tả Trưởng Lộ dắt tay nhau đi tham quan biệt thự, xem một vòng từ lầu một lên lầu ba, phòng nào cũng lượn một vòng.
Hai người đều âm thầm gật đầu.
“Nhóc con này có cuộc sống rất thú vị.”
Ngô Vũ Đình vui vẻ cười, cuối cùng cũng yên tâm.
Lý do không nói trước là định đột ngột đến kiểm tra, xem cuối cùng con trai sống tốt không, nhưng bây giờ thấy được nơi này, tất cả đều ngăn nắp sạch sẽ, chợt yên tâm.
“Chỉ còn phòng sách và phòng ngủ chưa xem.” Tả Trường Lộ mỉm cười.
Hôm nay hắn vô cùng vui vẻ, uống chút rượu kia vốn không ảnh hưởng gì.
Lúc này tham quan biệt thự con trai ở, càng hăng hái bừng bừng, tuy đã hơn nửa đêm rồi nhưng ngày mai có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay phải xem kỹ.
“Đi xem phòng ngủ.”
Ngô Vũ Đình vừa mở cửa phòng ngủ.
Ầm…
Một mùi hôi chân hòa với khí tức khác tạt vào mặt.
“Khụ khụ khụ…” Ngô Vũ Đình đột nhiên sặc.
Vừa nhìn trong phòng.
Đây… đây là nơi người ở sao?
Trên bàn để mấy quyển sách, là mấy quyển sách loại chỉ huy chiến trận quân sự, trên sàn trong phòng toàn là bụi Tinh Hồn Ngọc, khăn trải giường nhăn nheo, chăn như con trùng cuộn trên giường.
Trên giường còn lõm xuống một chút.
Ngô Vũ Đình cau mày che mũi, lại vừa bực mình vừa buồn cười tiến lên phía trước, ném chăn sang một bên xem thử.
Quả nhiên trên giường có một cái hố to.
Vuông góc, lõm xuống một khoảng lớn như làm cái quan tài…
Nhưng chất liệu của cái “quan tài” này khá khác biệt, bên trong toàn là Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm đã hấp thu nhiều phân lượng, dùng mắt quan sát ít nhất cũng trên nghìn viên, lấp đầy cả hố.
Rõ ràng bình thường Tả Tiểu Đa năm trên Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm này ngủ.
Vẻ mặt Tả Trường Lộ cạn lời.
Ngô Vũ Đình cũng cạn lời.
Nhìn từng đôi vớ hôi hám trên giường, dưới sàn, từng cái quần chip trên bệ cửa sổ, trên tủ đồ, trên bàn trà… còn có quần ném trên đèn treo, vụt qua vụt lại, thế là ánh đèn cũng lập lòe…
“Con trai ngươi trâu bò ghê!” Ngô Vũ Đình thở dài một hơi.
Tả Trường Lộ trợn mắt: Nói cứ như nó không phải con trai ngươi…
“Đây là phòng của cẩu độc thân, thật sự không hề giả…” Ngô Vũ Đình thở dài.
Vốn thấy bên ngoài chỗ nào cũng sạch sẽ còn tưởng Tiểu Cẩu đát đổi tính.
Ngô Vũ Đình mới vui vẻ mấy giây.
Kết quả vào phòng ngủ xem mới biết, quả nhiên Cẩu Đát vẫn sống trong chuồng chó.
Xem ra bên ngoài sạch sẽ không phải công của Tiểu Cẩu Đát mà của Lý Thành Long người ta…
Ngô Vũ Đình bắt đầu nhanh tay lẹ chân dọn phòng, vừa dọn vừa lắc đầu: “Vẫn phải tìm con dâu rồi, để Niệm Niệm Mèo đến quản lý nó mới được, vầy sao được… mùi phòng ngủ còn hơn mùi nhà vệ sinh…”
Tả Trường Lộ ho một tiếng, không đáp lời mà qua giúp. Nói thật ta không muốn làm chút nào, mùi quá khó ngửi… Nhưng nếu ta không làm, phỏng chừng ta sẽ khó chịu hơn nữa…
Thu dọn một lúc, Ngô Vũ Đình dừng tay: “Hay là mai rồi dọn, bây giờ dọn có tác dụng gì đâu, đoán chừng nhóc con sắp chui vào chuồng chó rồi.”
“Ừ, đi xem phòng sách trước đi.” Mặt Tả Trưởng Lộ không có cảm xúc, trong lòng lại như được đại xá.”
“Ừm.”
Hai người mở cửa phòng sách cách vách phòng ngủ, trong phòng chỉ có một cái bàn, từng kệ sách, giá sách, còn có mấy đồ vặt, còn có cả bút lông mực tàu gì đó…
Nhóc con này lại đang luyện thư pháp?
Trên tường treo một tấm chữ, viết chữ như gà bới, nhóc con này lại công khai treo trên tường mình.
“Chữ viết tay như thế này… cũng dám treo…” Ngô Vũ Đình nhếch miệng cười, suýt chút cười thành tiếng.
Sau khi đọc nội dung, đột nhiên biểu cảm hai vợ chồng trở nên vi diệu.
“Thế gian chẳng chậm chẳng vội vàng,
Ngày ngày chẳng bận chẳng rảnh rang;
Trong mơ có thể bình thiên hạ,
Tỉnh lại vẫn cứ là thần tiên.
Chỉ ngồi nhà, thiên hạ vô địch,
Trường sinh bất lão hoa ngủ yên;
Ôm mèo ngủ đến khi tự tỉnh lại,
Vuốt ve mèo vuốt đến ngàn vạn năm.”
“Chí lớn của Tả Tiểu Đa lập vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó.”