Cho nên, ước định này, Tả Tiểu Đa có bị đánh chết cũng sẽ không đồng ý giải trừ!
“Gâu gâu gâu!”
Tả Tiểu Đa cắn răng chịu đựng.
Niệm Niệm mèo, nhất định ta sẽ làm ngươi nhảy cho ta xem! Ta chắc chắn phải xem ngươi mang trang phục hầu gái, đeo tai mèo nhảy!
Ta cam tâm tình nguyện học sủa tiếng chó một ngày,
Thế nào!?
Chẳng lẽ lại để ngươi có lí do chơi xấu? Quá coi thường chồng của ngươi rồi!
Lỡ như đến một ngày nào đó ta thắng, ngươi lại nói câu “Trước đó ngươi thua bao nhiêu lần, có lần nào làm trọn giao ước sao?” Đến lúc đó, chẳng phải là ta sẽ bó tay luôn sao?
Đây là mong ước ấp ủ bấy lâu nay của ta!
Tả Tiểu Niệm thông minh như thế, tức thì liền hiểu được, tên hỗn đản này, đây là không muốn cho ta có cơ hội chơi xấu?
Đây chẳng phải là muốn đến lúc đó sẽ áp đảo ngược lại ta sao? Lập tức tức giận quay người, không để ý tới hắn nữa.
“Thành Long, ngồi đi, lát nữa ăn cơm, ngươi đi mời bà Thạch đến, chúng ta cùng ăn.” Ngô Vũ Đình nói.
“Vâng.”
Lý Thành Long nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Vừa rồi ở trong phòng ngây người một lúc thôi, mà lại cảm thấy căng thẳng muốn chết, đối diện với một sắc đẹp tuyệt thế như vậy, thật sự không có cách nào bình tĩnh được.
Cho dù ta là Cương Thiết giáo chủ... nhưng ta không phải người mù nha!
Buổi tối, sáu người ăn cơm.
Tả Tiểu Đa vẫn trong thời gian sủa gâu gâu, vì vậy cố gắng hết sức không nói chuyện, vùi đầu ăn thật nhiều.
Ngô Vũ Đình trịnh trọng giới thiệu: “Chị dâu Thạch, đây là vợ của Tiểu Đa, người xem có vừa ý không?”
Bà Thạch cũng không để ý tới việc Ngô Vũ Đình gọi mình là chị dâu hay là gọi cái gì khác, cũng không biết bản thân chiếm được bao nhiêu là tiện nghi, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, vừa lòng thỏa ý nói: “Cực kì tốt, cực kì vừa ý, cực kì hợp ý!”
Liên tục ba từ cực kì, cho thấy tâm tình của bà Thạch rất tốt, vô cùng vui mừng.
Tả Tiểu Niệm cúi thấp đầu, vẻ mặt thẹn thùng.
Lần đầu tiên được giới thiệu “Đây là vợ của Tiểu Đa”, có thể nói tâm tình bây giờ cực kì khác thường, thỉnh thoảng lén lút nhìn Tả Tiểu Đa.
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa đang ngẩng đầu nhìn mình, Tả Tiểu Đa thấy Tả Tiểu Niệm nhìn mình, thế là bày ra vẻ mặt thắc mắc mở miệng: “Gâu gâu gâu?”
“Phụt” “phụt”...
Mặt hai người Lý Thành Long và Tả Tiểu Đa dính toàn là canh, rau.
Bà Thạch không nhịn được, phun một ngụm lên mặt Lý Thành Long ngồi bên cạnh, mà một ngụm của Tả Tiểu Niệm bên này cũng không lãng phí, đều cho Tả Tiểu Đa rửa mặt.
“Đây là chuyện gì vậy? Khụ khụ khụ...” Bà Thạch nhịn không được bị sặc.
“Tụi con đánh cược, so võ để thắng. Hắn thua nên phải sủa đến 12h.” Mắt Tả Tiểu Niệm cong cong: “Bây giờ, mọi người cũng biết hắn thắng hay thua rồi chứ.”
“Ha ha ha ha...”
Lý Thành Long lén đưa điện thoại nhắm vào Tả Tiểu Đa, tuy là ngại chụp Tả Tiểu Niệm, nhưng chụp Tả lão đại thì lại không có áp lực tâm lí gì.
Lịch sử đen tối của Tả lão đại dễ gì được nhìn thấy, lại còn là hình phạt độc nhất vô nhị, sao có thể không lưu lại một hai kỷ niệm?
Tả Tiểu Đa trừng mắt nhìn Tả Tiểu Niệm đối diện, lại không chú ý đến Phù Phù đang làm gì.
“Lớp trưởng Tả, hôm nay đi học, mọi người hỏi ngươi, khi nào ngươi đi học.”
“Gâu gâu gâu, gâu gâu.” Tả Tiểu Đa vừa dùng tay, vừa nháy mắt làm động tác ra hiệu, ngày mai sẽ đi, đừng hỏi nữa, bây giờ ta không thể nói chuyện.
“Lớp trưởng Tả, thầy Văn nói tìm ngươi có chút việc, ta cũng không biết là việc gì, nếu không thì lát nữa ngươi gọi điện thoại cho thầy đi?”
“Gâu gâu gâu? Gâu gâu.”
“Lớp trưởng Tả, ngươi đang làm gì vậy?”
“Gâu gâu... NGAO...OOO?!” Tả Tiểu Đa bay qua cắn hắn.
Thằng này rõ ràng có mục đích!
Tả Tiểu Đa sao có thể không nhìn thấy động tác lấy điện thoại ra của Lý Thành Long chứ, có vẻ như là muốn nhấn gửi đi.
Cho dù Tả Tiểu Đa nhanh tay lẹ mắt muốn giật lại, nhưng video đã bị gửi đi, kết cục đã định.
Lúc giật lại được, nhìn thấy tin nhắn trong nhóm yên tĩnh vài giây.
Theo sau là “ha ha ha ha...” liên tiếp.
Tả Tiểu Đa vội vã chọn thu hồi, ý muốn cứu vãn.
Nhưng hắn không biết, đã muộn rồi.
Ít nhất là hai mươi người vừa nhìn thấy Lý Thành Long thu hồi, thì nhanh chóng gửi lại video mà mình đã kịp lưu vào trong nhóm.
Kết quả là, toàn bộ tin nhắn đều là tiếng của lớp trưởng Tả học sủa “gâu gâu gâu gâu gâu gâu...”
Sau một hồi, Vũ Yên Nhi gửi tin nhắn thoại: “Ôi mẹ ơi, đừng gửi nữa... ta… ta... ta cười đau bụng quá...”
Nhất thời, nhóm chat của lớp một tràn ngập vô số tiếng cười, giống như là đại dương của niềm vui.
Ngay cả chủ nhiệm Văn Hành Thiên như muốn tìm cảm giác tồn tại cũng đứng ra nói một câu: “Tiếng kêu này, rất chính tông nha.”
Mọi người đương nhiên càng vui vẻ...
“Gâu gâu!!”
Tả Tiểu Đa tức điên.
Lấy đầu ngón tay chấm rượu rồi viết chữ lên bàn: “Tối nay luận bàn, ta giúp ngươi củng cố cảnh giới, luận bàn suốt đêm!”
Lý Thành Long dửng dưng nói: “Xin lỗi, tối nay ta có hẹn rồi.”
“Hẹn ai?”
“Không phải là ta hẹn ai, mà là tên nhóc Hạng Xung, không biết dây thần kinh nào của hắn không bình thường, lại khiêu chiến với ta, chuẩn bị khiến các cao thủ của Hạng gia ra mặt đánh ta!”
Lý Thành Long cười ha hả: “Hắn hẹn ta mười một giờ tối nay, tại sân thể dục của trường học! Đợi ta chiến thắng trở về, sẽ thi đấu ‘cọ xát’ với ngươi tiếp! Thật ra là có thể ‘cọ xát’ suốt đêm, hình như cũng lâu rồi, chúng ta không ‘cọ xát’!”
“Cứ quyết định như vậy đi!”
Hơn mười hai giờ tối hôm đó.
Lý Thành Long bị Hạng Xung ném trở về, hắn bị đánh tới nỗi mặt mũi sưng to như đầu heo.
“Trận này, đánh ngươi là vì ngươi không thông suốt!”
Hạng Xung bỏ lại một câu tức giận rồi rời đi.
Buổi chiều, Hạng Xung thật sự là không nhịn được nữa, vì thế hắn đã hẹn Lý Thành Long quyết đấu, kết quả là hắn đã bị Lý Thành Long đánh cho một trận tả tơi; khiến Hạng Xung tức muốn phát điên.
Cương Thiết giáo chủ ngươi sao chẳng hiểu phong tình; vì thế hắn nói với cả nhà một chút, gạt em gái, hẹn đánh nhau với Lý Thành Long vào buổi tối.