Đánh hắn!
Đối với người của Hạng gia mà nói, không thông suốt?
Dễ xử lý, đánh!
Cho nên tối hôm nay, huy động cao thủ trưởng bối, trực tiếp đánh Lý Thành Long tới thất điên bát đảo. Đối với người Hạng gia mà nói, bọn họ hoàn toàn không suy nghĩ tới việc làm như vậy có thể sẽ phản tác dụng gì đó hay không...
Hơn nữa, cũng không còn cách nào khác, bọn ta cũng không thể nói, cô nương nhà bọn ta đã nhìn trúng ngươi rồi, ngươi đồng ý hay không thì nói một lời...
Như này thì quá mất mặt.
Hạng gia chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.
Theo tác phong bá vương thế gia của bọn họ, cùng lắm là đánh mấy trận, đánh cho tới khi thông suốt!
Nếu vẫn không thông suốt... Cũng chỉ có thể khuyên cô nhóc nhà mình nghĩ thoáng ra chút, nên tìm đối tượng khác!
Chuyện cưỡng ép người ta làm rể, Hạng gia chúng ta vẫn không làm được!
Lý Thành Long nằm trên ghế sô pha với khuôn mặt bị đánh bầm dập, cố gắng mở to đôi mắt gấu trúc nhìn Tả Tiểu Đa: “Ta chẳng hiểu ra sao cả, tên... khốn kiếp Hạng Xung này, hẹn đánh nhau, vậy mà lại huy động cả cao thủ trưởng bối tới đánh ta... Như này quả thật là rất trái với lệ thường, ta thật không ngờ hắn lại là loại người này, quả nhiên là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài...”
Tả Tiểu Đa chỉ nghe một câu kia của Hạng Xung, là đã hiểu được toàn bộ sự việc, nhất thời cảm thấy, trận đánh này vẫn còn đánh quá nhẹ.
Đã qua mười hai giờ,
Giao hẹn đã kết thúc, Tả Tiểu Đa đã giành lại quyền nói chuyện, hắn nói với vẻ mặt xúc động: “Đúng vậy, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, cách làm này của Hạng Xung thật sự là rất không hợp lý! Phù Phù, chuyện này không thể nhịn, nếu là ta, ta không thể nuốt cục tức này xuống được, hẹn đánh nhau là hẹn đánh nhau, nhưng dựa vào cái gì mà huy động cả trưởng bối tới đánh chúng ta? Như này đâu chỉ là quá đáng, quả thật là rất quá đáng, không ngờ nhìn bề ngoài thì Hạng Xung là một hán tử mày rậm mắt to, vậy mà hắn lại có thể làm ra loại chuyện này!”
Lý Thành Long bị khiêu khích càng trở nên tức giận hơn, nói: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao? Thật sự là rất quá đáng!”
“Ta ủng hộ ngươi chuyện này? Quyết không thể bỏ qua như vậy, phải đòi lại công đạo? Có điều chỉnh mình Hạng Xung thì không có ý nghĩa? Chẳng phải Hạng gia còn có Hạng Băng ở trong lớp của chúng ta sao? Ngày mai, ngươi cứ đi đánh nàng đi!”
Tả Tiểu Đa đưa ra chủ ý thối nát với vẻ mặt tràn đầy sự căm phẫn: “Bọn họ đánh ngươi, ngươi cứ tìm con gái của nhà bọn họ mà đánh! Ác giả ác báo! Như thế hẳn là tốt hơn việc trực tiếp nhắm vào Hạng Xung mà trút giận!”
Lý Thành Long do dự: “Như này không hay cho lắm?”
“Xì... Nói cứ như ngươi ít đánh người ta lắm ấy!” Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Lý Thành Long ngẫm nghĩ? Đúng vậy.
Hiện tại, hắn đánh Hạng Băng đã thành thói quen rồi, ăn cơm cũng đánh, đi ngủ cũng đánh.
Mấy ngày nay không đánh? Hắn lại bị Hạng gia đánh...
Chẳng lẽ là vì nguyên do mấy ngày nay ta không đánh Hạng Băng?
Nhìn khuôn mặt với đôi mắt đầy suy tư của Lý Thành Long? Tả Tiểu Đa cười xấu xa một tiếng, rồi rón ra rón rén lên lầu, không nhiều lời thêm nữa.
Nếu nói quá nhiều với giáo chủ, chỉ sợ sẽ phản tác dụng...
Trong suy đoán của Tả Tiểu Đa, với mức độ hiểu biết của hắn về Hạng Băng mà nói? Ngày mà giáo chủ bị ‘cưỡng chế’ có lẽ đã không còn xa nữa.
Cô nhóc kia cũng không phải là loại người có tính nhẫn nại cao, đúng chứ? Hiện tại cũng đã gần tới thời khắc quan trọng rồi.
Hạng Băng chắc chắn không biết chuyện Phù Phù bị đánh đêm nay, cô nhóc này sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng một khi nàng biết, trong lòng sẽ càng thêm khủng hoảng... E rằng cô nhóc này sẽ hành động ngay lập tức.
Phù Phù, Hạng Băng? Lão đại ta làm mối, cũng chỉ có thể làm tới mức này? Các ngươi không cần cảm ơn!
Tả Tiểu Đa suy đoán với sự thích thú ‘xấu xa’, Hạng Băng sẽ làm thế nào?
Đến lúc đó liệu Lý Thành Long có tới khóc lóc kể lể với mình không? Nói hắn đã bị Hạng Băng ‘làm nhục’ rồi?
Tả Tiểu Đa vừa lên lầu đã bị Ngô Vũ Đình giữ lại.
“Chuyện gì thế? Ta vừa nghe thấy ngươi giật dây cho người ta đánh nhau ở bên dưới, đúng là trong bụng ngươi toàn chứa ý nghĩ xấu xa, hơn nữa lại còn đánh con gái nhà người ta? Ngươi làm thế mà được hả?”
Hiểu con không ai bằng mẹ.
Đối với tính cách xấu xa của Tả Tiểu Đa? Quả thật là Ngô Vũ Đình hiểu tới tận xương tủy.
Thật ra từ khi Tả Tiểu Đa còn nhỏ? Khi hắn mới năm sáu tuổi, bị trẻ con nhà khác đánh, trở về nói với Tả Tiểu Niệm: Chị, kẻ đó chửi ngươi, chửi rất khó nghe...
Sau đó giật dây cho Tả Tiểu Niệm đi ra ngoài đánh người, ngay tại thời điểm đó, Ngô Vũ Đình đã biết bản thân đã sinh ra một đứa trẻ khác người.
Nếu đổi thành đứa nhỏ nhà khác, chúng sẽ đều nói như vậy: Chị, ta bị kẻ đó đánh! Hu hu hu, ngươi đi báo thù cho ta đi...
Nhưng mà đứa nhỏ nhà chúng ta lại có thể: Hắn chửi ngươi...
Bướng bỉnh tới mức nửa câu cũng không đề cập tới việc mình bị đánh.
Tả Tiểu Đa vui vẻ, ghé vào tai Ngô Vũ Đình, thì thầm giải thích toàn bộ sự việc, bản thân không phải là đang hại người, mà là đang góp phần tạo nên điều tốt đẹp, nhiều nhất thì cũng chỉ là xem thêm mấy ‘màn diễn’ mà thôi.
“Đứa nhỏ này...”
Ngô Vũ Đình lắc đầu: “Từ đáy lòng, tên nhóc kia cũng thích Hạng Băng, chỉ là bản thân hắn vẫn chưa biết thôi. Trẻ con đều như vậy, một cậu nhóc thích một cô nhóc, mới có thể đi bắt nạt nàng...”
Ngô Vũ Đình thở dài: “Tên nhóc Lý Thành Long này, IQ đã đạt tới mức ngay cả lão yêu quái cũng khó có thể sánh bằng, nhưng EQ lại dừng ở giai đoạn sáu tuổi, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông tốt, tốt hơn hơn tên nhóc nhà người nhiều...”
Tả Tiểu Đa cực kỳ oan ức, nói.
“Mẹ, lời này của ngươi khiến ta rất đau lòng. Ngươi xem ta luôn một lòng một dạ, ta thích Niệm Niệm mèo từ lúc bốn năm tuổi, cho tới tận bây giờ ta vẫn còn thích Niệm Niệm mèo...”
Ngô Vũ Đình không quan tâm mà rời đi.
Thật hời cho ngươi quá.
Sáng sớm, Lý Thành Long vẫn tới trường một mình, Tả Tiểu Đa vẫn không tới trường, hắn vẫn còn rất nhiều ngày nghỉ trong tay.