Lúc này, hắn đang sửa soạn cho bản thân, sửa soạn để làm toát lên dáng vẻ anh hùng, vẻ đẹp trai đến bức người của mình, cũng như khí tiết chính trực lẫm liệt và sự ấm áp tự nhiên trên khuôn mặt.
Sau đó, hắn và Tả Tiểu Niệm mới ra khỏi nhà.
Ngày này, có thể nói là ngày trọng đại mà Tả Tiểu Đa hằng mơ ước!
Dẫn vợ đi dạo Cao Võ Tiềm Long!
Thông báo với mọi người, đây là vợ của ta!
“Một ngày nào đó, ta sẽ nắm tay Niệm Niệm mèo và nói với mọi người rằng, đây là vợ của ta!”
Ngày hôm nay, ta sẽ thực hiện được mục tiêu này.
Tả Tiểu Đa hăm hở, nổi hứng làm thơ, ngẫu hứng xuất ra một bài.
Dẫn Niệm mèo dạo bước trong Tiềm Long, chào đón nàng là những lời khen ngợi;
Người nhanh tới hâm mộ ghen tị và oán hận, để cho ta âm thầm hãnh diện...
Thơ hay thơ hay!
Thật là hợp với tình hình!
Tả Tiểu Đa hôm nay, bước đi mà như là đang bay, miệng như thể đang ngậm mật ngọt, ngọt tới tận trong lòng, miệng cười toe toét đến tận mang tai.
Tả Tiểu Niệm cũng không có cách nào, sáng sớm, hắn đã tới khẩn cầu, nàng chỉ đành đồng ý.
“Sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều dịp hai người xuất hiện cùng nhau, phải làm quen trước một chút...” Tả Tiểu Niệm thì nghĩ như vậy.
Hơn nữa, nếu mối quan hệ được xác nhận và công bố ra ngoài, sau này người có ý với mình, hẳn là sẽ nản lòng chùn bước. Như vậy cũng đỡ rắc rối hơn rất nhiều.
Vì vậy, mặc dù rất xấu hổ, trong lòng vẫn còn rất nhiều lo lắng và bối rối, những nàng vẫn đi theo Tả Tiểu Đa.
“Hôm nay Tả lão đại sẽ dẫn vợ đến trường học!”
Sáng sớm, sau khi Lý Thành Long nói những lời, về cơ bản, tất cả các bạn học đều không tách nhau ra, tất cả mọi người đều tập trung ở một chỗ, chỉ chờ xem lão đại dẫn vợ tới.
Trong đó, có một số bạn học nữ có ý với Tả Tiểu Đa – những người khá tự tin vào ngoại hình của mình, lại lặng lẽ sửa soạn một chút.
Nghe nói vợ của lớp trưởng Tả cũng xuất thân từ thành Phượng Hoàng, một thành nhỏ nơi biên thùy, một nơi nhỏ bé chật hẹp, đúng chuẩn là một cô bé ở nông thôn, vậy nàng có thể có mấy phần nhan sắc!
Thật muốn để lớp trưởng Tả biết, hẳn là bạn gái của hắn sẽ bị lu mờ khi so sánh với ta!
Sau đó tất nhiên là sẽ nhìn thấy vẻ đẹp của ta!
Nếu không như thế thì mặc dù EQ của hắn không thấp, nhưng với biểu hiện này của hắn, hẳn là còn kém hơn cả giáo chủ!
Chuyện Tả Tiểu Đa dẫn vợ tới trường, ngay cả Văn Hành Thiên cũng rất tò mò.
Cô nhóc trông thế nào mới có thể khiến cho tên khốn kiếp kia thủ thân như ngọc như vậy? Ở trường học, rõ ràng ngay cả bạn học nữ cũng không nương tay, ngoài một quyền khiến người ta bị hủy dung, một quyền đánh lõm ngực... Ngoài những chuyện tương tự như vậy, thì hoàn toàn chưa từng làm chuyện gì khác...
Thật tò mò!
Đám người Diệp Trường Thanh, Hạng Cuồng Nhân, Lưu Nhất Xuân, Thành Cô Ưng, hiệu phó Cao đều đi dạo ở gần lớp một; cả năm lão đầu đều chắp tay sau lưng, đi bộ từ đây tới ký túc xá; đợi tới thời điểm thích hợp, mới dạo bước trở về.
Sau đó nhân tiện ra cổng trường kiểm tra, tiếp đến lại đi về phía lớp một.
“Phải nhìn cho kỹ, đừng để hắn tùy tiện tìm một người.” Hạng Cuồng Nhân nói với Diệp Trường Thanh.
“Ừm.”
Diệp Trường Thanh gật đầu.
“Nếu nàng là phế vật, Hạng gia chúng ta vẫn còn rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp.” Hạng Cuồng Nhân tiếp tục nói: “Người nào cũng ngực bự, mông to, dáng người cao lớn, chắc chắn là loại có thể sinh con trai!”
“Nếu ngươi nhìn không hài lòng lắm, ta sẽ bảo các nàng sử dụng mỹ nhân kế.”
Ở bên cạnh, hiệu phó Thành cười giễu một tiếng: “Đối với Hạng gia các ngươi đó không gọi là mỹ nhân kế.”
Hạng Cuồng Nhân ngạc nhiên: “Không gọi là mỹ nhân kế thì gọi là gì?”
Thành Cô Ưng cười chế nhạo, nói: “Ở nhà người khác gọi là mỹ nhân kế, ở Hạng gia các ngươi, thì gọi là cậy mạnh ‘bức hiếp’!”
Phụt!
Diệp Trường Thanh và Lưu Nhất Xuân không hẹn mà cùng bị sặc, ho khan liên tục.
Hai lão già này, hôm nay quả thật là không có tiết tháo.
Tất cả học sinh trong lớp một, cứ một lát lại có một người xin phép, nói là đi vệ sinh, thật ra là tới cổng trường xem thử.
Sau đó bày ra vẻ mặt thoải mái như vừa vệ sinh xong, rồi lượn về, lắc đầu, Tiểu Đa vẫn chưa tới.
Vài phút sau, lại có người xin đi vệ sinh...
Sau khi có bảy tám người liên tục như thế, Văn Hành Thiên – người sớm đã hiểu rõ chân tướng, đành thở dài bất lực.
“Hôm nay không học trên lớp nữa, tự học. Các ngươi thích làm gì thì làm đi.”
Nói xong, Văn Hành Thiên xách theo một cái ghế, ngồi ở cửa.
Người cùng một lòng, ta cũng rất tò mò, ngay cả giảng bài cũng không có cảm xúc, không để các ngươi tự học thì sao được...
“Có đẹp không?” Có rất nhiều người đã hỏi Lý Thành Long câu hỏi này – kẻ duy nhất biết người yêu của Tiểu Đa.
“Các ngươi gặp thiên tiên chưa?” Lý Thành Long hỏi.
Cả đám đều lắc đầu.
“Hẳn là còn đẹp hơn cả thiên tiên!” Lý Thành Long ngẩng cao đầu, nói ra lời từ đáy lòng.
“Ngươi gặp thiên tiên rồi à?” Đột nhiên Hạng Băng cảm thấy khó chịu.
“Chưa thấy bao giờ.”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Ta chính là nghĩ như vậy, mà đây là ý kiến riêng của ta, có liên quan gì tới ngươi?”
“Ha hả, nhìn dáng vẻ này của ngươi, cứ như đó là vợ của ngươi ấy.” Hạng Băng liếc mắt: “Tát nước lên mặt cho tỉnh đi, đừng có nằm mơ, đó là vợ của Tả Tiểu Đa, sao ngươi lại nhớ nhung vợ của người ta?”
“Ta không nằm mơ, cũng không nhớ.” Lý Thành Long trừng mắt nói: “Hơn nữa ta nhớ hay không nhớ, thì liên quan quái gì tới ngươi, cần ngươi đâm chọc à? Có tin ta đánh ngươi không?!”
Hai mắt Hạng Băng đỏ hoe, ưỡn ngực tiến lên: “Ngươi dám!”
“Ta có gì mà không dám!?” Lý Thành Long cười gằn, hăm he đứng dậy, chuẩn bị một quyền ‘chào hỏi’ ngực của Hạng Băng.
Ở bên cạnh, Hạng Xung nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Trường Quân cũng méo mặt.
Cnm ngươi không sợ một quyền này của ngươi sẽ khiến con trai ngươi ngày sau không có ‘cơm ăn’ sao...
Đúng lúc này...
“Đến rồi, đến rồi, đến rồi!”
Hách Hán – người đang làm trinh sát, chỉ lộ ra nửa cái đầu ở góc tường, đột nhiên rụt đầu lại, vung tay hô lớn.
Ầm!
Tất cả mọi người đều chạy ra.
Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ thấy ở phía cổng trường xa xa, Tả Tiểu Đa tinh thần phấn chấn, đi tới bên này mà như thể đang bay...
Khuôn mặt không tự chủ được mà nở nụ cười khoe khoang quá mức, nhìn thấy ai cũng chắp tay chào: “Ha ha ha, vợ của ta, đây là vợ của ta...”
Cười tới híp cả mắt.