“...”
Tất cả các bạn học trong lớp một, đầu ai cũng đầy hắc tuyến, tất cả đều hận không thể chạy trở về, nhìn vẻ mặt ‘hèn hạ’ của tên khốn này, quả thật là xấu hổ khi làm bạn với với hắn!
Văn Hành Thiên im lặng đỡ trán, sa mạc lời.
Đây không phải là học sinh do ta dạy, tên khốn này không phải là học sinh do ta dạy!
“Ha ha ha ha... Vợ ta, đây là vợ của ta...” Tả Tiểu Đa chắp tay chào Diệp Trường Thanh với vẻ mặt khoe khoang quá mức, không nhịn được mà thoáng chìa tay, hắn nhớ ra: Ý, hình như còn có quà gặp mặt?
Đầu Diệp Trường Thanh đầy hắc tuyến, hắn dẫn theo ba vị hiệu phó cùng trốn vào chỗ vắng mà đi; tên khốn này không phải là học sinh của Cao Võ Tiềm Long chúng ta!
Thật quá mất mặt.
Có điều... Cô gái này thật sự rất xinh đẹp...
Mấy vị hiệu phó đều lộ ra vẻ mặt than thở, tất cả nữ sinh của Cao Võ Tiềm Long đều hết hi vọng rồi, kể cả những thiếu nữ trong gia tộc của mình cũng thế...
Cho dù nhìn ra khắp thế giới, chỉ e là cũng chẳng có mấy người có thể sánh bằng.
Chỉ có Hạng Cuồng Nhân vẫn tỏ vẻ tự tin: “Rốt cuộc cũng không bằng cô nương khỏe mạnh của nhà ta! Cô bé này chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, dáng người đẹp, khí chất tốt, thế nhưng có thể có tác dụng gì? Các cô nương nhà ta mông ai cũng to, đều có thể sinh con trai!”
Mấy vị hiệu trưởng đều cạn lời, lặng lẽ tránh xa Hạng Cuồng Nhân.
Người mù!
Ông đây không đi chung đường với ngươi, ông đây thật xấu hổ khi làm bạn với ngươi!
Dưới ánh nắng ban mai, Tả Tiểu Niệm đi theo sau Tả Tiểu Đa nửa bước, nàng hòa mình vào ánh nắng ban mai, chậm rãi bước đi.
Vẻ xinh đẹp kinh diễm của nàng trong khoảnh khắc này, thật sự là đoạt hồn người, nàng đẹp tới nỗi khiến người bị lóa mắt thần hồn u mê!
Sau này, dù đã trải qua nhiều năm, nhưng tất cả các bạn học trong lớp một ở Cao Võ Tiềm Long, vẫn còn nhớ cảnh tượng hôm nay!
Có rất nhiều bạn học đều nói rằng, mặc dù đời này của mình mới gặp được tiên nữ một lần, nhưng một đời không quên, thật không uổng phí đời này.
Và đó chính là lần này!
Tả Tiểu Đa hăm hở, vương vấn quanh thân là một luồng khí thế như thể ‘rồi sẽ lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh đều nhỏ bé’ (*), hắn dùng ánh mắt bễ nghễ tung hoành, liếc mắt nhìn về phía các bạn học trong lớp một, rõ ràng lộ ra ánh mắt ‘các ngươi đều là đồ cặn bã, chỉ có ta mới có được vợ đẹp như vậy, xuất sắc như vậy’.
(*) Trích trong bài ‘Trông núi’ của Đỗ Phủ.
Nhưng lại muốn làm ra vẻ khiêm tốn, vừa chắp tay chào, vừa cười lớn một tràng: “Ha ha ha... Đây là vợ của ta, uhm, ha ha ha ha... Gọi tắt, bà xã, bà xã, hì hì, tiện nội, nội nhân (*), vợ ha ha ha... Chỉ là một người bình thường? Khiến mọi người chê cười rồi... Dáng dấp bình thường, vô cùng bình thường. Ha ha ha ha...”
(*) Tiện nội, nội nhân: Đều là một cách gọi vợ ở Trung Quốc.
Tất cả các bạn học nữ đều đen mặt.
Như vậy mà còn bình thường sao? Vậy chúng ta là gì? Đều là người cực kỳ xấu xí sao?
Không? Dáng dấp như vậy mới là của người bình thường, bọn ta, ngay cả người cực kỳ xấu xí cũng không đủ tư cách? Phải xếp vào xấu điên đảo!
“Ha ha ha... Mạnh Trường Quân!” Tả Tiểu Đa xụ mặt: “Trợn mắt nhìn cái gì vậy?”
Lập tức cười ha ha: “Trường Quân, người vợ mà ngươi tìm được trong tương lai, Chắc chắn sẽ đẹp hơn ha ha ha ha...”
Vẻ mặt của Mạnh Trường Quân khó coi, thoáng giật giật.
Ông đây muốn đánh chết ngươi!
“Ha ha ha, Hách Hán, lại đây lại đây, gọi chị dâu. Thành thật chút, đừng nhìn loạn.”
“Băng Đản! Băng Đản, Tiểu Côn Trùng, ha ha ha, hai ngươi...”
“Vũ Yên Nhi... Oa há há, ngươi là con gái mà nhìn chằm chằm vào vợ ta như thế làm gì? Phải bình tâm, bình tâm ha ha...”
“Các vị bạn học, bình tĩnh, phải bình tĩnh có biết không? Sao chẳng có tí dáng vẻ trầm ổn gì, không sợ thầy Văn sẽ thu thập các ngươi sao?”
“Bì Nhất Bảo. Ngươi tránh sang một bên!”
“Đúng rồi, thầy Văn đâu? Thầy Văn đâu?”
“Ha ha ha... Thầy Văn, đây là vợ của ta. Đây là vợ của ta...”
Văn Hành Thiên thở dài bất đắc dĩ.
Ngươi cnm còn có thể bỉ ổi hơn không!
Tất cả các bạn học nam đều ai oán đến cực điểm. Sao tên khốn này lại may mắn như vậy, tiên tử thế này vậy mà lại đi thích hắn!
Ngươi nói xem, như này thì lý lẽ ở đâu?
Trời đất ơi, thần phật trên trời ơi, sao các ngươi không mở mắt ra mà giáng tai họa xuống đánh chết tên khốn này!
Tả Tiểu Niệm thấy Tả Tiểu Đa khoe khoang quá mức, nhưng nàng cảm nhận được sự hạnh phúc, sự thỏa mãn và đắc ý đang tràn ngập ‘quá mức’ ở trong lòng hắn, nên nàng lại phá lệ không ngắt lời hắn.
Tất cả những điều này đều là vì ta!
Tả Tiểu Niệm vừa cảm thấy có chút ngại ngùng, vừa cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng, giờ phút này, sao mình có thể ngăn cản... Người đàn ông của mình!
Cho đến khi nghe thấy hai chữ thầy Văn, lúc này mới nhéo ở eo Tả Tiểu Đa một cái.
“Hừ...” Lập tức Tả Tiểu Đa nhăn mặt.
Tả Tiểu Niệm vội tiến lên một bước, nhã nhặn lịch sự mà tự nhiên phóng khoáng tiến lên hành lễ: “Em chào thầy Văn ạ, mình chào các bạn.”
“Chào... Chị dâu!”
Không đợi Văn Hành Thiên đáp lời, một đám FA đã đồng thanh đáp lại, đáp lại một cách rất nhiệt tình.
Trực tiếp nhấn chìm lời đáp lại của Văn Hành Thiên vào trong đại dương của những tiếng hoan hô.
“Khụ khụ khụ khụ!” Văn Hành Thiên hắng giọng.
Lập tức các học sinh trở nên có nề nếp.
“Mọi người chào hỏi một chút...” Nói xong Văn Hành Thiên quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa.
Ý là, vợ ngươi tên là gì?
“Niệm Niệm.”
Tả Tiểu Đa nhỏ giọng.
“Niệm Niệm?” Văn Hành Thiên hơi lú: “Họ gì?”
“Aizzz họ gì không quan trọng.” Tả Tiểu Đa hơi sốt ruột: “Cũng không phải điều tra hộ khẩu... Thầy Văn, ngươi đổi nghề làm công an đăng ký hộ tịch sao?”
Văn Hành Thiên: “...”
Ông đây không đổi nghề làm công an đăng ký hộ tịch, bây giờ ông đây muốn đổi nghề làm sát thủ, mục tiêu đầu tiên chính là xử lý ngươi, tên khốn khiếp nhà ngươi!
Đương nhiên Tả Tiểu Đa sẽ không nói họ gì, vừa nói họ Tả, chắc chắn sẽ kéo theo vô số chủ đề tiếp theo... Vậy không phải là tự tìm phiền phức tới cho mình sao?
“Các vị bạn học, đây là vợ của ta, nàng tên là Niệm Niệm.”