Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa rất trịnh trọng: “Ha ha, không thể giới thiệu cụ thể hơn được nữa; ha ha ha, các ngươi cứ trực tiếp gọi chị dâu là được rồi.”
Một số bạn học nữ do Hạng Băng dẫn dắt đã xông lên như ‘ong vỡ tổ’ ngay sau đó, trực tiếp ép Tả Tiểu Đa tránh sang một bên, nắm lấy tay của Tả Tiểu Niệm, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Tả Tiểu Niệm cười dịu dàng: “Ta nghe Tiểu Đa nói mấy lần, nói hắn có một nhóm bạn học đặc biệt đáng yêu... Nên phải dẫn ta tới làm quen... Nay vừa gặp, quả nhiên đều là những người rất giỏi, đều là thiên tài...”
Những bạn học nữ này đều cười gượng, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Cho dù là đánh chết Tả Tiểu Đa, bọn ta cũng không tin hắn có thể nói ra lời này, quá giả dối.
“Chị Niệm Niệm... Chúng ta sang bên kia nói chuyện đi...”
Sau khi nói chuyện với một số bạn học nữ, Tả Tiểu Niệm cười tới mức híp cả mắt.
Nàng sớm đã biết Cẩu Đát sẽ không ‘hiền lành’ cho lắm khi ở trong trường học.
“Ha ha... Hóa ra Tiểu Đa ở trong trường học lại hoạt bát như vậy...” Tả Tiểu Niệm cười như trăng sáng.
Nhưng mà tất cả các bạn học nữ khi nghe câu nói này, lập tức đều im bặt.
Ngươi xem như thế là hoạt bát?
Quả nhiên, thật đúng là nồi nào úp vung nấy...
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đi dạo một vòng ở trong trường học, giúp Tả Tiểu Đa thu hoạch được tất cả sự hâm mộ ghen tị oán hận của toàn trường, sau đó trò chuyện với mọi người trong lớp một một lát, tiếp đến dưới đề nghị của Văn Hành Thiên, còn thi đấu ‘cọ xát’ một chút với các bạn học trong lớp một.
Cả lớp ngoại trừ Tả Tiểu Đa cùng tiến lên, kết quả trận đấu kết thúc chỉ trong ba giây.
Mà kết quả này khiến mọi người càng thêm hâm mộ ghen tị và oán hận.
Không chỉ có dáng dấp xinh đẹp mà tu vi còn cao như vậy, còn là tuyệt thế thiên tài, hình như... Tả lão đại cũng không phải là đối thủ của nàng?
Vừa nghĩ tới điều này, đột nhiên tâm lý của tất cả các bạn học đều có phần cân bằng lại: Hóa ra tên khốn này giữ vị trí ‘bị đánh’ ở nhà! Ngay cả vợ của mình mà cũng đánh không lại...
Xem như đây là điều an ủi, an ủi bọn họ!
Nhất thời nghĩ thông suốt!
Tả Tiểu Niệm nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên phóng khoáng trong chốc lát, sau đó ăn một bữa cơm trong căn tin của Cao Võ Tiềm Long một cách nhiệt tình, rồi mới cùng Tả Tiểu Đa – người có vẻ mặt khoe khoang quá mức, rời khỏi Cao Võ Tiềm Long.
Chỉ có điều khi rời đi, Tả Tiểu Đa lại cố ý đi qua trước mặt Hạng Băng, cười một cách đầy ẩn ý với Hạng Băng, rồi truyền âm nói: “Sau hôm nay, nếu không ra tay thì sẽ không còn...”
Cười ha ha, rồi nghênh ngang rời đi.
Hạng Băng sửng sốt.
Đằng trước, Tả Tiểu Đa vừa đi.
Thì đằng sau, tất cả mọi người ở Cao Võ Tiềm Long – những người đã nhìn thấy Tiểu Niệm, nhất là các học sinh, đều nổi khùng.
Có rất nhiều người oán thán: “Cả đời này của ta... Hẳn là sẽ không tìm được vợ... Sau khi nhìn thấy tiên nữ thế này, thì những dong chi tục phấn kia, sao còn có thể lọt vào mắt?”
Tất cả những bạn học nói như vậy, người nào cũng bị ‘vạ miệng’, thật sự là...
Tất cả các bạn học nữ ở Cao Võ Tiềm Long đều trực tiếp hờ hững với bộ phận này.
Uhm, ngươi nói rất đúng, bọn ta đều là dong chi tục phấn, không xứng với ngươi, vậy ngươi cứ độc thân tiếp đi nhé!
...
Bên trong lớp một, không khí lại vô cùng sôi nổi.
“Đẹp thật.” Nhiều bạn học nam đều lộ ra vẻ mặt mong chờ.
“Đẹp thì có đẹp, nhưng có vẻ hơi lạnh lùng...”
“Đúng vậy, mặc dù chị dâu lộ vẻ dịu dàng phóng khoáng, lời nói ra cũng hết sức ấm áp, nhưng ta vẫn cảm nhận được, tính cách của nàng khá lạnh lùng, đó là loại lạnh lùng từ trong xương cốt, hoặc là nói... Lạnh như băng!”
“Nhưng đẹp thì đúng là đẹp thật, giống như là đẹp từ trong xương cốt...”
“Hâm mộ ghen tị oán hận...”
Hạng Băng lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ: “Nhìn Tả lão đại người ta đối xử với vợ tốt thật... Tả lão đại anh tuấn phóng khoáng, là thiếu niên thiên tài, thiên phú tuyệt thế, có tu vi đứng đầu thế hệ cùng thời trên khắp thế giới... Nhưng người xuất sắc như vậy, lại vì vợ của mình, mà thủ thân như ngọc, luôn giữ mình trong sạch ở Cao Võ Tiềm Long – nơi mỹ như nhiều như mây, đây đúng là một người đàn ông tốt, sau này, không cho phép kẻ nào nói hắn là đồ khốn nữa, kẻ nào dám nói nữa, ta sẽ nổi giận với kẻ đó!”
Tất cả các bạn học đều cảm thấy có phần không đúng.
Lời nói này... Sao nghe bất thường như vậy?
Trước kia, không phải là Hạng Băng ngươi mắng Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long bảy tám lần một ngày sao? Sao bây giờ... Miệng lưỡi của ngươi lại biến hóa lợi hại như vậy?
Còn không cho phép nói Tả Tiểu Đa là đồ khốn...
Ngươi khoa trương như vậy, lương tâm không đau sao?
Ngươi tạo phản khi nào thế? Ngày nào cũng bị hắn xúi giục đánh nhau, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa đánh đủ à?
Hay là Hạng Băng đã nhìn trúng Tả Tiểu Đa rồi, rõ ràng là không phải, lời của nàng có hàm ý về sự hâm mộ, ghen tị và bội phục, nhưng duy nhất ý ‘quý mến’ thì lại không có!
Có rất nhiều nam sinh oán thầm ở trong lòng: Nếu ta có vợ xinh đẹp như vậy, ta chắc chắn cũng sẽ thủ thân như ngọc ở bên ngoài!
Không đúng! Xí xí xí... Bây giờ chúng ta vẫn còn là FA, sao không thủ thân như ngọc chứ?
Chỉ thấy Hạng Băng vừa nheo mắt nhìn vị giáo chủ nào đó, vừa than thở nói: “Tả lão đại vì giữ thân mà không trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngại thể hiện bản thân thành một tên khốn... Đây chính là vì hắn sợ rước phải nhiều nợ tình... Chân tình như thế, thật sự là khiến đất trời cảm động! Đây là tự làm xấu mình, tự làm xấu mình hiểu không? Đây là tình cảm sâu đậm tới nhường nào!
Lý Thành Long tỏ ra đồng tình, nói: “Lời này của Băng Đản rất đúng, Tả lão đại đối xử với vợ của mình, quả thật là không thể chê vào đâu được, tuy rằng nói tự làm xấu mình thì có hơi khoa trương, nhưng thật sự là vẫn dựa trên đạo lý này.”
Miệng của Hạng Băng lại tung ra câu lợi hại hơn: “Nhưng trong số các bạn học của chúng ta, vẫn tồn tại một vài kẻ khác người, nhìn thì tai to mặt lớn, có vẻ thông minh, nhưng trên thực tế lại ngu như lợn, không hiểu gì cả, đã thế lại còn cứ khoe khoang mình là trí giả.”