“Mẹ, mẹ, mẹ ơi...”
Tả Tiểu Đa giãy dụa, ân cần dìu Ngô Vũ Đình: “Không còn sớm nữa... Hay là mẹ đi ngủ nhé.”
“Cảm ơn mẹ! Về sau con sẽ làm như vậy! Con đều nghe mẹ hết!”
Tả Tiểu Niệm mím môi cười, cười đến run hết cả người.
Còn Tả Tiểu Đa vẻ mặt như đưa đám.
Tối hôm đó, Tả tiểu Đa đột nhiên nhớ ra, mình còn có hai thứ bảo bối, hình như là quên đưa cho cha mẹ xem, thế là tranh thủ thời gian lấy ra hiến vật quý.
“Cha mẹ, xem hai vật này là gì nè.”
Vừa nói vừa lấy hạt trân châu từ trong thân thể của con giun to lớn, giới thiệu một chút, tiếp theo lại lấy Hóa Không Thạch ra.
“Hóa Không Thạch! Đồ tốt!”
Tả Trường Lộ vừa liếc qua đã nhìn Hóa Không Lộ không rời mắt.
“Cha, cha biết thứ đồ chơi này sao?” Tả Tiểu Đa cảm thấy cha mẹ mình chính là hai bộ bách khoa toàn thư, sao cái gì họ cũng biết vậy? Thứ gì cũng đều đã thấy qua?
“Thứ đồ chơi này đích thực rất hiếm thấy, nhưng không có nghĩa là không có.”
Tả Trường Lộ tấm tắc tán thưởng, nhìn Hóa Không Thạch trong tay, nói: “Nhưng mà món đồ chơi này thật sự chính là đồ tốt, có thể nói là sát thủ thần vật!”
“Cụ thể là tốt như thế nào? Ba nói tỉ mỉ một chút được không?” Tả Tiểu Đa khiêm tốn truy hỏi.
“Ừ, xem như là không tệ.”
Tả Trường Lộ đẩy Hóa Không Thạch trở về: “Thứ này, nếu không có ý định làm sát thủ, có thể không cần dùng thì cũng đừng dùng. Bởi vì dùng nó sẽ bị nghiện đấy.”
“Có thể im hơi lặng tiếng giải quyết kình địch, là thứ đồ tốt khiến cho người ta quyến luyến không muốn rời, chém giết vượt cấp không thành vấn đề, đương nhiên là món đồ cực kỳ tốt.”
“Nhưng vật này có một khuyết điểm, chính là vô dụng với kẻ địch ở trên cảnh giới Phi Thiên, ngược lai bởi vì tính ỷ lại của bản thân dưỡng thành qua thời gian dài, khó dấu sơ hở sai sót của bản thân, sẽ vô cớ mất mạng trong nháy mắt!”
“Ngươi cẩn thận suy nghĩ, khi ngươi quen với đầu cơ trục lợi, quen ngồi mát ăn bát vàng, quen vượt cấp giết địch... Như vậy, khi ngươi thăng cấp đến Quy Huyền cảnh, thói quen này sẽ ăn sâu bén rễ, cho dù biết rõ nguy hiểm, nhưng bản thân lúc đó đã quen làm như vậy... Nếu như lúc đó, đi giết Phi Thiên cảnh...”
“Như vậy, có khác gì lấy cổ của mình, đặt dưới lưỡi đao của người ta.”
“Ngươi phải vĩnh viễn nhớ một điều: “Võ đạo, không có đường tắt! Võ đạo, càng đi đến cấp độ càng cao, càng phải trở lại nguyên trạng!”
“Đến Phi Thiên, Hóa Không Thạch, mặc dù không thể nói là phế thạch, nhưng tiêu chuẩn là cũng phải có tu vi không chênh lệch lắm với đối phương, mới có thể phát huy một chút tác dụng. Đến cảnh giới càng cao... Hóa Không Thạch hoàn toàn vô dụng, chỉ thêm vướng víu!”
“Tu vi của ngươi bây giờ còn thấp, vẫn không có cách nào lĩnh hội được bầu không khí đối chiến ở cảnh giới kia, cho dù thủ đoạn cao siêu thần kì như thế nào, đến lúc đó, tất cả đều vô dụng.”
Tả Trường Lộ thuần phác chỉ bảo: “Ngươi phải vĩnh viễn nhớ một điều, đó là... cái gọi là kỹ xảo, bất quá chỉ là bởi vì sức lực đẳng cấp của nhân loại không đủ mạnh, cho nên mới cố nghĩ ra biện pháp. Năng lực có hạn, làm không được việc. Cho nên, mới có cái gọi là kỹ xảo! Nếu năng lực của ngươi đủ mạnh, bất luận đó là kỹ xảo gì, đến cuối cùng, tất cả đều là chuyện cười.”
Nói cho đến nơi đến chốn thì..., phàm là chiêu thức võ học, tận lực quy về kỹ xảo, bất luận là Tứ Lạng Bạt Thiên Cân, hay là Kình Đạo Na Di... Lúc đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, đều là cái rắm!”
“Mà lúc người tu hành bình thường thăng cấp lên cảnh giới Phi Thiên, cái gọi là kỹ xảo trên cơ bản, không có không thông! Cái ngươi hiểu ta cũng hiểu, cái ngươi không hiểu, nói không chừng ta vẫn hiểu. Khi ngươi muốn dùng kỹ xảo, là ngươi muốn tiết kiệm một chút khí lực, hoặc có thể nói là khi tham vọng trong lòng mạnh mẽ nhất; mà chính lúc này, thường là lúc ngươi chịu tổn thất lớn.”
Tả Trường Lộ nở nụ cười nhạt: “Nếu như người ở cùng cảnh giới với ta, dùng kỹ xảo đối chiến với ta, có lẽ chỉ một giây sau, hắn sẽ không thể chống đỡ được nữa.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc gật đầu.
“Con hiểu rồi, cha, Hóa Không Thạch này, về sau con sẽ cố gắng ít sử dụng.”
Hắn cười hì hì, nói: “Cái tên Dư Mạc Ngôn kia, có vẻ như đang đi theo con đường sát thủ... Món đồ chơi này của ta, tìm cơ hội bán cho hắn vậy.”
“Bán cho hắn?” Tả Trường Lộ chậc lưỡi: “Hình như ta đã nghe ngươi nói, Dư Mạc Ngôn kia, nhà có vẻ như rất nghèo. Hắn có thể mua nổi thứ này sao?”
Tả Tiểu Đa hất cằm: “Cha, cha thật hạn hẹp, hắn mua không nổi, không phải còn có thể ghi giấy nợ sao?”
“Vậy ngươi chuẩn bị bán bao nhiêu?” Tả Trường Lộ hỏi.
“100 triệu.”
Tả Tiểu Đa nói: “100 triệu Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm, cái giá này cũng không tính là nhiều đâu nhỉ? Con không phải là sư tử miệng rộng đâu.”
“Khụ khụ khụ...”
Tả Trường Lộ suýt chút nữa thì nghẹn chết.
100 triệu Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm!
Ngươi muốn giết chết Dư Mạc Ngôn sao.
Ghi cái phiếu nợ xong, chẳng phải là muốn vị bạn học Dư Mạc Ngôn kia của ngươi, nửa đời sau phải làm công cho Tả Tiểu Đa ngươi để sống qua ngày hay sao, thậm chí liên tục làm công đến cấp độ Thiên Vương, cũng chưa chắc có thể trả xong nợ.
“Được rồi, tự ngươi tính là được.” Tả Trường Lộ không nói nữa.
Hắn chỉ là muốn con trai biết rõ cái hại của Hóa Không Thạch, như vậy đủ rồi.
Về phần Tả Tiểu Đa muốn xử lí cái tảng đá kia thế nào, thì đó là chuyện của hắn.
Tả Trường Lộ tỏ ý, mình không quan tâm.
“Hạt trân châu này, thật sự là có chút kỳ lạ...” Tả Trường Lộ nhìn Tả Tiểu Đa lấy hạt trân châu từ trong thân thể của con giun, nhìn trái nhìn phải, lại hiếm khi không biết phải làm sao.
“Thực sự cổ quái, vậy mà nhìn không thấu.”
Ngô Vũ Đình hiếu kỳ đi tới: “Còn thứ đồ chơi gì mà ngươi nhìn không thấu?”
Nàng thế mà biết rõ chồng mình là ai đấy, nếu như trên thế giới này, còn có thứ gì mà Tả Trường Lộ nhìn không thấu, vậy có nghĩa là, thứ này thật sự rất hiếm có.
Cầm hạt trân châu, Ngô Vũ Đình cảm thụ một hồi, nhịn không được cũng liên tục lắc đầu: “Không phải Huyễn Châu.”
Tả Trường Lộ gật đầu.
“Ngươi làm thế nào mà lấy được?”
Thế là Tả Tiểu Đa kể qua quá trình một lượt.
“Con giun? Ăn xong có thể không ngừng lớn lên?”