Xung quanh cũng là gian phòng được Tinh Hồn Ngọc thượng phẩm gói kín từng lớp từng lớp...
Phương thức tu luyện như vậy, sợ rằng Tả Trường Lộ tiến vào xem thử cũng sẽ chửi cho một trận vì xa hoa lãng phí.
Sao hai người các ngươi không dứt khoát đến điểm trung tâm của vũ trụ tu luyện luôn đi...
Ném Lý Thành Long vào trong phòng, hai vợ chồng nhìn nhau cười cười, Ngô Vũ Đình nói: “Đứa nhỏ này, phúc duyên thật sự là rất tốt.”
Tả Trường Lộ gật gật đầu, nói: “Theo như tướng thuật của Tả Tiểu Đa mà nói, nói là thành tích đứa nhỏ này gặp được trong tương lai được còn vượt qua cả Tiểu Hổ và Vân Đóa đấy.”
Ngô Vũ Đình ngẩn người: “Lợi hại như vậy sao? Không thể nào chứ?”
Lời còn chưa dứt nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn qua một lượt.
Tả Hữu Thiên Vương tại đại lục này, cho dù là chức vị hay tu vi cũng đều có thể được xem là một nhóm hàng đầu tuyệt đối.
Lý Thành Long có thể có thành tựu lớn như vậy sao?
Cho dù tâm tính của Ngô Vũ Đình rất sỏi đời nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc, chuyến đi hôm này của nàng nhiều hơn chính là trên nguyên tắc một người mẹ muốn thuận theo tâm tình của con trai, cảm thấy bản thân hai vợ chồng đồng ý vì con trai của mình nói lời mai mối cũng không sao cả, mà không ngờ nhiều như vậy.
“Như vậy không phải càng tốt hơn sao.”
Ngô Vũ Đình cười cười, nói: “Tin là có tầng nhân quả như ngày hôm này thì mấy tên ranh con này sẽ càng giúp đỡ lẫn nhau tiến thêm một bước, chúng ta rời đi cũng có thể yên tâm hơn một chút.”
Tả Trường Lộ gật gật đầu, đột nhiên hạ thấp giọng, nói: “Thật ra ta vẫn luôn có một lo ngại... Có một cách nhìn nhưng vẫn không dám tin, không thể tin...”
Ngô Vũ Đình sững sờ, nói: “Cái gì?”
Tả trường Lộ dẫn Ngô Vũ Đình trở về phòng, vung tay một cái, vách ngăn không gian.
Ngô Vũ Đình giật nảy mình: “Ngươi... Sao ngươi lại dùng đến tu vi rồi? Ngươi...”
Tả Trường Lộ nói: “Đây chỉ là khi gông xiềng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông thôi, ta giữ lại một chút xíu sức mạnh chứ không phải là phát huy thực lực của bản thân ta, yên tâm đi.”
Ngô Vũ Đình cảm thấy an tâm được chút: “Có chuyện gì? Lại cần phải nghiêm túc như vậy?”
“Ngươi... Vẫn nhớ giấc mộng kỳ lạ kia của Tiểu Đa chứ?”
Giọng nói của Tả Trường Lộ nặng nề chưa từng có.
“Nhớ chứ, sao vậy?”
“Vậy ngươi có còn nhớ phần kinh ngạc và bất ngờ khi hai người chúng ta phát hiện ra tinh hồn của Tiểu Đa yếu ớt khác thường sau khi Tiểu Đa ra đời không?”
Tả Trường Lộ nói.
Ngô Vũ Đình tập trung suy nghĩ.
“Chúng ta hóa sinh hồng trần, vốn là tuyệt đối không nên có con; Nhưng lại có, điểm này, ngươi và ta đều không thể nào hiểu nổi, bối rối rất lâu, ngươi vẫn nhớ chứ?” Tả Trường Lộ hạ giọng nói.
“Sao mà quên được, lúc đó chúng ta đã kinh ngạc rất lâu, cũng đã đi tìm kiếm lời giải, chỉ là mãi cũng không tìm ra được, sau này mới vì Tiểu Đa mà không nhập đạo tu hành, cơ hội tiến đến ranh giới cũng từ bỏ theo đuổi. Chỉ cho là hắn sẽ dùng cách thức như người bình thường để đi qua hết cuộc đời này.” Ngô Vũ Đình nói.
“Ừm, đấy là điều lo nghĩ thứ nhất vẫn luôn bất ngang trong lòng của ta trong một khoảng thời gian dài; Ngoài ra còn có điều thứ hai... Cho dù ngươi và ta hóa sinh hồng trần, nhưng mà ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, bất luận là con của chúng ta có nên đến hay không, đến bất ngờ như nào thì sao có thể không có chút tư chất võ đạo nào được? Đây là hoàn toàn không nên mà!”
Giọng nói của Tả Trường Lộ nặng nề.
Ngô Vũ Đình cũng là cau mày: “Đúng vậy, đây là chuyện thứ hai dù như nào cũng không thể hiểu nổi.”
Chuyện này đổi thành bất cứ ai cũng đều sẽ kinh ngạc.
Con trai ruột của vợ chồng Tuần Thiên Ngự Tọa lại hoàn toàn không có tư chất võ học.
Đây vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi!
Hai vị cường giả đỉnh cao sinh ra một người bình thường?
“Sau đó Tiểu Đa bắt đầu mơ thấy giấc mơ kỳ lạ...”
“Chúng ta đều nghe hắn nói qua rất nhiều lần... Hắn nói, cảnh cuối cùng trong giấc mộng của hắn, trời sao phát nổ, đại lục vỡ nát... Ngươi còn nhớ chứ?”
Giọng nói của Tả Trường Lộ nặng nề.
Ngô Vũ Đình ngầm đoán được vì sao Tả Trường Lộ nhắc lại chuyện cũ, vẻ kinh ngạc lấp đầy trong lòng, đến nỗi chân tay luống cuống, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi, ngươi muốn nói??”
Những chuyện này, bây giờ nói đến đã có chút lâu đời, nhưng ký ức của hai vợ chồng Tả Trường Lộ nào đâu giống người bình thường, chính là nhớ lại mỗi một chi tiết cũng sẽ không có vấn đề gì.
Thậm chí bọn họ vẫn nhớ rõ vẻ mặt bối rối của Tả Tiểu Đa khi đó, còn có đầy vẻ sợ hãi kinh hoàng, nét khẩn trương trên gương mặt nhỏ nhắn: “Cha mẹ... Ta mơ một giấc mơ...”
Nhưng lúc đấy, cho dù là cả hai vợ chồng bọn họ cũng đều không nghĩ nhiều đến như vậy, chẳng qua chỉ là một giấc mơ của một đứa trẻ mới sinh thôi, có đáng là gì đâu chứ?
Nhưng bây giờ nhớ đến lại,không nhịn được sởn gai ốc, chấn động tâm can.
Hai vợ chồng ngơ ngẩn nhìn nhau, phát hiện vẻ mặt của đối phương đều như bị trời đánh.
“Chúng ta hóa sinh hồng trần, đến đây là vì để kiềm chế Hồng Thủy, nhưng mục đích quan trọng hơn vẫn là để tìm món chí bảo kia...”
“Ngươi nghĩ thử đi... Truyền thuyết cổ xưa lúc đó, Phượng Minh Kỳ Sơn...”
“Mà Tiểu Niệm, Phượng Mạch Xung Hồn...”
Tả Trường Lộ hít sâu một hơi: “Đây có được xem là một loại hình thức khác của Phượng Minh Kỳ Sơn?”
Rõ ràng Ngô Vũ Đình đã rối loạn tinh thần: “Nhưng mà... Nhưng mà Kỳ Sơn không ở thành Phượng Hoàng.”
“Sao não của ngươi lại như vậy chứ...”
Tả Trường Lộ nhướng nhướng mắt nói: “Sao sẽ là Phượng Minh Kỳ Sơn chứ? Có phải là vì Tề Vương không?”
Ngô Vũ Đình sửng sốt.
“Phượng Minh Kỳ Sơn lúc đó, nhân gian thống nhất... Mặc dù là truyền thuyết cổ xưa, nhưng mà... Trước tiên có Phượng kêu chấn động thiên hạ, sau đó lại có Chân Long ngạo thế gian!”
“Có đúng không?”
“Dựa theo lời ngươi nói, đúng thật là có thể nói rõ được... Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết.”
Tả Trường Lộ nhanh chóng nói: “Bây giờ, chỉ cần dựa theo suy luận của ta, cứ suy ra như thế, xem thử có hợp lý không, có thể nói rõ được không.”
“Được.”
“Còn nhớ không... Lúc Tiểu Đa 16 tuổi, một tối khi nằm mơ tỉnh giấc thì đột nhiên trước ngực có thêm một mảnh ngọc quyết bị mẻ, ngươi vẫn có ấn tượng chứ?”