Lúc nhận chủ sẽ giao ra toàn bộ, tâm của mình, linh của mình, hồn của mình, tất cả mọi thứ của mình.
Nên từ trước đến này không ai có thể cưỡng ép linh vật nhận chủ, dùng mạnh, nhiều lắm cũng chỉ ép linh tính, khó có thể sống chết cùng nhau với linh vật!
Mà Băng Phách là linh vật cấp cao thượng thượng chi thừa, muốn để nó nhận chủ phải là Băng Phách cam tâm tình nguyện chủ động mới có thể hoàn thành nhận chủ!
Nếu có một chút không tình nguyện nào thì hình trái tim thế này sẽ không vẽ ra được!
Nếu cưỡng ép, dù Băng Phách có tan thành mây khói cũng không ép được bản thân chút xíu xiu nào!
Tả Tiểu Niệm nhìn hình trái tim kia, càng cảm nhận được tâm ý lúc này của Băng Phách, chợt trong lòng vui vẻ đến mức muốn nổ tung.
Nhưng nàng không vội, mà ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Băng Phách, cảm ơn ngươi chấp nhận ta. Tả Tiểu Niệm ta xin thề, một phần thân thiết nhất của ta trong đời này. Từ này về sau, ta nhất định sẽ đối xử tốt với người, xem như bản thân mình, sống chết không từ bỏ!”
Đôi mắt xinh đẹp của Băng Phách sáng lên nhìn Tả Tiểu Niệm, lộ ra vẻ cố chấp.
Thân hình nho nhỏ, tóc xanh nhảy múa theo gió lạnh, điểm sáng trong hình trái tim càng ngày càng tỏa ra tứ phía.
Tả Tiểu Niệm nghiêm túc giơ tay phải ra, dùng Linh Miêu Kiếm cắt đầu ngón tay phải mình, trên đầu đệm tay có giọt máu lăn tròn.
“Cảm ơn ngươi, Băng Phách, cảm ơn sự công nhận của ngươi.” Tả Tiểu Niệm thoải mái nói cảm ơn.
Giọt máu tròn trên đầu ngón tay nhẹ nhàng nhỏ vào hình trái tim tròn trong, giọt máu loang ra, sau đó biến mất, cả hình trái tim dường như bị nhiễm máu biến thành màu đỏ nhạt.
Vù một tiếng, điểm sáng bên trong bay vào giữa ấn đường Tả Tiểu Niệm, mà vòng sáng kia vừa xoay trong vừa thu hẹp lại, vào thẳng ấn đường Băng Phách.
Băng Phách vui vẻ nhảy cẫng lên hai cái, cơ thể nhỏ mềm mại xoay vòng trên tay Tả Tiểu Niệm, giống như một cô gái nhỏ làm xong chuyện mình muốn làm, bắt đầu vui vẻ chơi đùa.
Tả Tiểu Niệm cảm nhận được một luồng khí lạnh vào thần niệm mình, trong đầu có cảm giác rõ ràng, cảnh nhận được trong đầu mình hình thành một liên hệ rõ ràng vững chắc.
Bên kia có giọng cô gái nhỏ mềm mại đang nói: “Xin chào, xin chào, xin chào…”
Tả Tiểu Niệm cười vui vẻ: “Chào, chào ngươi… ha ha.”
Băng Phách nhận được câu trả lời, đột nhiên im lặng không nhúc nhích, đôi mắt to nháy nháy nhìn Tả Tiểu Niệm, lộ ra nụ cười xán lạn, lại còn có lúm đồng tiền be bé.
Tả Tiểu Niệm thấy được càng vui hơn, nâng lên trước mặt hun một cái rồi nói: “Ta đặt tên cho ngươi được không?”
“Tên? Tên là cái gì?” Băng Phách rất mê muội.
“Là… gọi ngươi là gì?”
“Ta không gọi là gì cả.”
“Vậy… ta đặt tên cho người, ngươi sẽ có tên.”
“Ờ… vậy được.” Băng Phách vui vẻ lộn nhào, ngồi trên bàn tay Tả Tiểu Niệm, hai tay đỡ cằm chờ được đặt tên.
“Ngươi tên…” Tả Tiểu Niệm cau mày suy tư.
Tiểu Đa? Tiểu Đa Đa? Cẩu Đát Đa? Đa Đa Cẩu? Hình như đều không được…
Nhưng Tả Tiểu Niệm đặt tên nhưng chỉ muốn đặt như trên, những mặt khác nàng vốn không suy xét.
Tiểu Tiện? Không được không được…
“Gọi là… Tiểu Tiểu Đa đi, thế nào?” Tả Tiểu Niệm cẩn trọng hỏi.
Băng Phách chớp mắt, niệm trong lòng: “Tiểu Tiểu Đa… Tiểu Tiểu Đa… Tiểu Tiểu Đa…”
Trong thần niệm của Tả Tiểu Niệm, Băng Phách đang niệm đi niệm lại: “Tiểu Tiểu Đa, Tiểu Tiểu Đa…”
Cuối cùng, Băng Phách vô cùng phấn khởi quyết định: “Ta tên là Tiểu Tiểu Đa…”
Tả Tiểu Đa cười híp mắt, vui vẻ nói: “Ừm, Tiểu Tiểu Đa.”
Trong lòng nói, từ giờ ta có Tiểu Đa Đa, Tiểu Tiểu Đa, Đa Đa Cẩu, Tiểu Tiểu Đa… Ha ha ha…
Hạnh phúc trong lòng lúc này quả thật khó lòng hình dung bằng từ.
Băng Phách Tiểu Tiểu Đa cũng rất hạnh phúc, trông nàng nhỏ nhỏ mềm mềm, nón nớt nhưng thật sự đã sống trên thế giới này không biết bao nhiêu năm, chỉ e là còn dài hơn tu giả nhân loại hiện có, vì lúc đó Băng Minh Đại Vu chọn Băng Phách tương thích, chọn một Băng Phách khác, khiến trầm mình vô số năm, cô độc rất lâu, cuối cùng bây giờ cũng có bạn, còn có tên, hạnh phúc trong lòng cũng khó có thể diễn tả được.
Vui vẻ lăn tới lăn lui trên bàn tay Tả Tiểu Niệm rất lâu sau mới an tĩnh lại.
Trong quá trình hỏi thăm Băng Phách, Tả Tiểu Niệm mới biết, chim băng mình đè chết kia thật ra không thể xem là vật sống, mà thuộc loại linh vật như Băng Phách, là thuộc tính Băng Linh, nhưng vẫn không có cơ duyên hình thành thần trí hoàn toàn, vẫn không thể tiến thân lên hạng linh vật.
Mà nó lại ở trên cây kia là Băng Túy Thụ, nó ấp trứng, thật ra cũng không phải là trứng, cũng không phải nó mang thai, mà giống như Băng Linh Tinh Hoa, là loại không đạt được đản sinh linh trí, chúng nó ôm lẫn nhau, xúc tiến lẫn nhau, nói chung là một loại quan hệ cộng sinh…
Nếu cuối cùng chúng nó có thể thành hình, sinh ra linh trí, có thể một trăm nghìn năm cũng có thể là một triệu năm sau, chúng nó sẽ biến thành Băng Phách như Tiểu Tiểu Đa vô số năm trước!
Đây là con đường duy nhất để ngày sau Băng Tuyết Tinh Hoa tiến hóa thành Băng Phách.
Mà Băng Phách của Tả Tiểu Niệm là Tiên Thiên Băng Phách, cấp bậc mạnh hơn Tinh Phách ngày sau này rất nhiều rất nhiều, tuy khá yếu ớt nhưng sở hữu ưu thế bẩm sinh…
Thế nên lúc nãy nó mới cắn nuốt điểm sáng phân tán kia mà mấy Băng Linh Tinh Hoa kia không phản kháng chút nào.
Mà sau khi ăn mấy Băng Linh Tinh Hoa này, tuy Băng Phách chưa thể khôi phục thời kỳ thịnh vượng, nhưng cũng hồi phục một nửa, tốt hơn trước đó rất nhiều rồi.
“Đây là Băng Túy Thụ?” Tả Tiểu Niệm vui mừng nhìn đại thụ phía dưới, băng tuyết hoàn toàn trong suốt, cao mấy mươi trượng: “Đương nhiên, chỉ có trên Băng Túy Thụ mới có thể sinh ra Băng Linh Tinh Hoa, Băng Linh Tinh Hoa cũng phải ôn dưỡng trên Băng Túy Thụ, mới có thể từng bước thăng cấp, có hy vọng sinh ra linh trí.”
Tả Tiểu Niệm lập tức bay lên, cẩn thận kiểm tra Băng Túy Thụ này.
Ước lượng bằng mắt thì Băng Túy Thụ này to cỡ ba người ôm, cành xiên gần như hoàn toàn trong suốt như mỹ ngọc, tỏa ra khí lạnh cực kỳ.
“Quả là đồ tốt!”
Tả Tiểu Niệm nhảy xuống, đi đến gốc Băng Túy Thụ, Đoạt Linh Kiếm lóe lên, vận truyền đủ tu vi, đào lên, gặp được đồ tốt thế này, Tả Tiểu Niệm chắc chắn phải mang đi.