“Ngươi làm gì vậy?” Tiểu Tiểu Đa bất mãn nhảy ra khỏi Đoạt Linh Kiếm.
“Đào đi.” Tả Tiểu Niệm cười cười: “Đây là đồ xịn, dù là đối với ta hay ngươi cũng có lợi ích tuyệt vời, sao có thể không hốt vào túi được?”
“Đồ xịn?”
Tiểu Tiểu Đa kinh thường nhìn nhìn Băng Túy Thụ: “Trong thời gian ngắn thì đúng thật.”
Sau đó Tả Tiểu Niệm mở nhẫn không gian, phất phất tay nhỏ, cả Băng Túy Thụ vèo một phát biến mất.
Tiến vào nhẫn không gian, trừ bản thể của Băng Túy Thụ, còn có một đống lớn Huyền Băng Phong Tuyết ở gốc theo vào.
“!!!”
Tả Tiểu Niệm không chịu được trợn lớn mắt.
“Tiểu Tiểu Đa, ngươi lợi hại quá!” Tả Tiểu Niệm ôm Tiểu Tiểu Đa hôn một cái.
Tiểu Tiểu Đa chán ghét lau lau nước bọt.
“Ở thế giới băng, ta là vua; Chỉ cần thứ gì thuộc về băng đều phải nghe hiệu lệnh của ta! Di chuyển chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Tiểu Tiểu Đa tự cao tự đại hất gương mặt xinh đẹp như Tả Tiểu Niệm lên.
Đây là chỗ duy nhất nó không hài lòng với mình, thân là Tiên Thiên Chi Linh, hình tượng ban đầu lại không xinh đẹp bằng gương mặt này, thật là quá thất bại, quá mất mặt băng.
Nhưng may là bây giờ đây là chủ nhân mình, vậy cũng là mặt của ta rồi… hi hi, ta tính toán thật tốt!
Lời rồi!
Thân tâm đều có lời!
“Thì ra là vậy, vậy chúng ta tiếp tục đi tìm cơ duyên thôi.” Tả Tiểu Niệm nghe vậy vui vẻ lạ thường, nhìn lên cao, đây là Băng Tuyết Sơn Cốc, lại là một địa giới rộng rãi không thấy biên giới.
Trước mắt toàn là màu trắng, trời đất toàn là băng tuyết, gần như không thấy được màu thứ hai.
Tay Tả Tiểu Niệm cầm Đoạt Linh Kiếm bay lên, bay một mạch về trước tìm kiếm, trên đường đi, tất cả những thứ có thuộc tính băng lộ bên trên, Tiểu Tiểu Đa phất tay một cái là tự động bay đến…
Thật sự là quá tiện…
Tả Tiểu Niệm vừa mới vào Thái tử học cung đã có được thu hoạch siêu to khổng lồ.
Mà cái giá thu hoạch này khá là nghiêm trọng… Mặt Hồng Thủy Đại Vu đen thui ngồi trên đỉnh núi…
Hoàn toàn cạn lời.
Chưa xong à?
Tả Tiểu Đa vặn vẹo mông, xoa rồi lại xoa, cả buổi trời vẫn đi hai hàng, thật sự là bị thương nặng, không thể không như thế này, còn may là kịp lúc thúc dương nhập phúc, nếu không… chị Tiểu Niệm, đời này ta phải có lỗi với ngươi rồi…
Ừ, nghe nói đến Phi Thiên cảnh có thể tái tạo lại cơ thể, vẫn có thể lớn hơn nữa, hình như câu xin lỗi này nói hơi sớm?
Nhưng ông đây ứng biến thần tốc, đương nhiên hùng phong vẫn còn, có điều hơi đau mà thôi.
Hoàn toàn không ảnh hưởng!
Biến cố lần này còn có một viên nội hạch khoét ra từ đầu Lang Vương bị mình đè chết, và nội đan đã bị mình nện xuống thành hai nửa moi ra từ bụng xem như chút bồi thường cho vết thương tâm hồn của mình.
Bay lên không trung nhìn thử không khỏi ngạc nhiên.
“Đây chỉ là nơi thí luyện? Đây rõ là một tiểu thế giới luôn ấy chứ!” Tả Tiểu Đa kinh ngạc không thôi.
Cái này lớn quá rồi nhỉ?
Không cần biết đi đến bên nào nhìn cũng không thấy được biên giới, dãy núi phía xa chạy dài nhấp nhô, thoạt nhìn hình như có cảm giác còn hùng vĩ hơn đại lục Tinh Hồn…
“Quy mô nơi thí luyện này đồ sộ như vậy chắc chắn rất nhiều thứ xịn xò! Vu Minh lấy an nguy của cha mẹ uy hiếp ta, chắc chắn không đại khai sát giới được, nhưng chỉ không thể đại khai sát giới thôi, cũng không phải không thể tranh đồ xịn, cái này không xung đột nhau!”
Dù sao muốn tập hợp đội ngũ của mình trong thời gian ngắn là mơ tưởng, vốn dĩ bây giờ không liên lạc với ai được.
Tả Tiểu Đa đã chuyển đủ tu vi điên cuồng rít một tiếng, nhưng lúc lâu không ai trả lời, chỉ có sự yên tĩnh của núi rừng.
Nhưng lại thu hút tiếng gầm rú phẫn nộ của từng con yêu thú từ trong rừng sâu.
Đậu má!
Cái thứ gì kêu ở đây, quấy rầy sự yên tĩnh của ông đây!
“Tiểu Long!” Suy nghĩ Tả Tiểu Đa chuyển động, bất giác nghĩ đến người hầu tàng hình của mình: “Ra đây.”
Tiểu Long phơi phới một trận mới chui ra khỏi Diệt Không Tháp, hơi ngẩng đầu: “Lão đại có điều chi căn dặn.”
Lúc này Tiểu Long đã hoàn toàn mất đi hứng thú với việc đột ngột thay đổi địa hình gì đó rồi.
Lâu rồi không nhận được lương… sao bây giờ lão đại ngày càng keo kiệt vậy, không cho ta giọt nào, không vui…
Trong lòng Tiểu Long rất tủi thân, rõ ràng khoảng thời gian này mình rất cố gắng, không gian trong Diệt Không Tháp ngày càng khác, biến hóa cực kỳ lớn mỗi ngày, nhưng lão đại vô lương tâm này keo kiệt bủn xỉn, trời cao chín xích, chim yến nhổ lông cũng không đủ hình dung.
“Phát lương!”
Nhìn trạng thái con rồng nào đó lúc này, đương nhiên Tả Tiểu Đa hiểu ra đạo lý này, quả là nghe tiếng đàn biết được nhã ý, vẻ mặt bùi ngùi: “Thời gian trước thật sự quá bận, đã quên ngươi cố gắng như thế…”
Trong mắt Tiểu Long toàn là vẻ không tin, không vui, nghiêng đầu nhìn hắn: Quên? Ta tin ngươi mới bị ngu đấy, hơ hơ!
Thần giữ của như ngươi dù có nhớ cũng nói quên, ta còn không rõ cái bản mặt nhà ngươi sao, da mặt người ta cùng lắm dày như tường thành thôi, ngươi thì ít nhất cũng cỡ chỗ rẽ của tường, có khi gấp đôi chỗ rẽ tường thành…
“Giờ bồi thường cho ngươi, còn thưởng thêm!”
Tả Tiểu Đa rất phóng khoáng ném ra hai giọt khí vận: “Muốn không? Đây chỉ là số lương!”
“Gào hú!”
Đột nhiên Tiểu Long hoàn hồn, cơ thể thon dài quay tròn vù vù trong không khí, vẻ mặt nịnh bợ: “Lão đại, lão đại, he he he… lão đại thật tốt… ta muốn ăn…”
“Nhưng bây giờ dáng vẻ ngươi làm việc tiêu cực lười nhác như vậy… ài.”
Tả Tiểu Đa nhìn Tiểu Long với vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Bảo ta phát lương cho ngươi cũng không cảm xúc… ngươi lười như vậy, ta phát lương cho ngươi ta cảm thấy thật lỗ…”
“Lão đại! Chỉ cần ngươi có Tích Tích! Chắc chắn sẽ thay đổi triệt để, bỏ đi bi thương trước kia, trọng sinh là rồng, từ nay về sau, học thật tốt, ngày ngày tiến lên! Cúc cung tận tụy vì lão đại người, đến chết mới thôi, cồng hiến đến giọt tinh lực cuối cùng!”
“Hừ, nói hay ha.”
“Lão đại, lão đại tốt…” Tiểu Long vội quay trong, thậm chí đuôi cũng vẫy điên cuồng như chó Pug.
“Được rồi được rồi, cho ngươi.”
Tả Tiểu Đa ném ra hai giọt khí vận, rõ ràng không vui lắm: “Đây là thù lao của ngươi mấy ngày trước, tính ra lương là một giọt rưỡi, bây giờ cho ngươi hai giọt, ngươi thấy được không?”