Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1494 - Chương 1494: Co Cụm Ở Bảo Sơn (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1494: Co cụm ở Bảo Sơn (2)

Dù là yêu thú leo đến vị trí cao nhất, cách không gian hỗn loạn trên đỉnh núi mấy nghìn mét cũng không dám đến gần.

Trong lúc im lặng đợi, thậm chí Tả Tiểu Đa còn thấy từng con yêu thú đang thay đổi vị trí nương náu, mà yêu thú khác hoàn toàn không để ý.

Dù bị yêu thú khác nhảy lên người mình, bước trên đỉnh đầu mình vẫn im re, nhiều lắm cũng không kiên nhẫn mà gầm gừ một tiếng chứ sẽ không thật sự ra tay.

Rõ ràng tất cả yêu thú đều đang giữ thể lực, tập trung tinh thần đón chờ cơ duyên bạo phát lần kế.

Tất cả yêu thú đều đang lo lắng, nếu lúc này đánh với yêu thú khác, bạo phát điểm sáng thì mình sẽ không đuổi kịp, lỡ mất cơ duyên…

Không phải nếu mà là sự thật!

Nếu bây giờ hai con yêu thú đánh nhau lại chợt có cơ duyên bạo phát, vậy thì chắc chắn sẽ không đuổi kịp bạo phát!

Chỉ có thể bị yêu thú khác chiếm tiện nghi.

Lúc vội không ai muốn làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Người Tả Tiểu Đa nhúc nhích từng chút một như con rắn lẳng lặng bò lên trên.

Dãy núi rất lớn mà tuyến đường Tả Tiểu Đa chọn bây giờ là đường dốc nhất, khó leo nhất, cả người hắn hoàn toàn hòa với núi đá, không lộ ta bất kỳ khí tức nào.

Tác dụng nghịch thiên của Hóa Không Thạch được bày ra một cách hoàn mỹ nhất, trực quan nhất ở đây.

Trèo lên cao hơn nữa chính là khoảng sân phẳng, xung quanh toàn là vết tích chiến đấu, vừa nhìn là biết bị đám yêu thú đánh mà có.

Tả Tiểu Đa trốn dưới tảng đá lớn bên dưới khoảng sân, chỉ lén lén lộ ra hai con mắt.

Trong không trung xuất hiện hiện tượng lạ, mây đen xoay quanh dời núi lấp biển một hồi, mây trắng xông lên trời một lúc chiến đấu với Ô Vân, lúc thì tia chớp ầm ầm ngang qua đông tây nam bắc bốn phương tám hương, lúc thì ánh sáng vàng lập lờ, lúc thì mây đỏ xông lên như Hỏa Sơn bạo phát…

Không biết có bao nhiêu các hiện tượng hùng vĩ, các hình tượng chí bảo như thế xuất hiện bên trong, Tả Tiểu Đa nhìn đến hoa mắt chóng mặt, muốn gom hết vào lòng.

Nhưng cũng biết chỉ là mình tưởng tượng chứ không phải hiện thực.

Chỉ là dư âm của chí bảo này đủ khiến bản thân chết một nghìn tám trăm lần rồi!

“Quá tốt, quá đỉnh! Khiến người ta động lòng quá đi thôi, nhưng ta quá yếu, vào Bảo Sơn không thể được một…” Tả Tiểu Đa vô cùng ủ rũ.

Đây quả là cảm giác “Bảo Sơn trước mặt, cả dãy núi chọc trời toàn là bảo bối! Chỉ cần có được một nắm tay trong đó là có thể phú quý một đời. Nhưng mà không cầm được cái gì, không hốt được tí tẹo nào!

Điều này thật sự khiến thần giữ của như Tả Tiểu Đa đau khổ như thể trái tim lăn qua lăn lại trong dầu nóng để chiên vậy.

Điều khó chịu này không thể hình dung qua bút mực được!

Lại là một tiếng nổ rền vang, lần này lại có điểm sáng xanh rơi xuống, trên đỉnh núi, mấy nghìn yêu thú ngang tàng cùng rung động!

Bão lớn nổi lên, khí thế kinh thiên động địa, trời sầu đất thảm!

Tả Tiểu Đa treo trên vách đá bị khí thế khủng khiếp của đám yêu thú bùng phát ép muốn ngạt thở, ép thiếu điều thành bánh thịt.

“Mấy yêu thú này, ta không thể đối phó với bất cứ con nào… mẹ nó chứ… vốn không dám ra giành điểm sáng, ra thì chỉ có một chữ chết mà thôi… chuyến này ông đây đến làm gì? Đơn giản vì trông thấy thích sao? Còn gặp phải tai họa thế này.”

Tả Tiểu Đa vô cùng cạn lời, cả người chua xót không sở đến lạ, giống như bị xe chở hàng mấy chục tấn nghiền qua, vừa giống như bị mấy trăm bánh xe cơm gạo của đại hán cán qua một lần.

Tiểu Long đã tháo chạy từ lâu.

Trên thực tế, từ lúc Tả Tiểu Đa tiếp tục leo lên từ nửa sườn núi, Tiểu Long đã “đào tẩu” rồi.

Nếu lên nữa, e là với độ cao giống với Tả Tiểu Đa bây giờ nó sẽ lập tức bị Thiên Đạo hỗn loạn hấp thụ, biến mất ngay vì tính chất đặc biệt của khí vận chi thể!

Nên Tả Tiểu Đa để Tiểu Long đi thu thập địa mạch rồi.

Nếu Tiểu Long ở đây, có một đồng minh, Tả Tiểu Đa sẽ không khó chịu như vậy, nhưng bây giờ Tiểu Long không ở đây, Tả Tiểu Đa vừa lẻ loi vừa khó chịu, còn không dám làm bậy nữa!

Cảm giác này vừa không đáng nhắc, cũng khó diễn tả thành lời, không thể giải thích được.

Đột nhiên chỗ dưới núi và lưng núi truyền đến hai tiếng hét thảm, rõ ràng lại có thiên tài vào thí luyện phát hiện nơi này, mà bọn họ không có thủ đoạn thần thông như Tả Tiểu Đa, gần như sau khi chạy qua đây đều bị yêu thú xơi hết…

Như gửi thức ăn qua vậy.

“Thật là…” Tả Tiểu Đa vắt óc nghĩ cách nhưng không nghĩ được gì.

Cuối cùng, lần bạo phát tiếp theo, lẳng lặng moi một cái hố dưới tảng đá này, chui cả người vào trong chỉ lộ đầu ra ngoài, nhìn đám yêu thú bên ngoài nhảy loạn xa, im lặng chảy nước miếng.

“Lần này đầu óc ta mê muội thật rồi… đến cũng không có tác dụng gì…”

Tả Tiểu Đa thở dài một tiếng: “Bây giờ yêu thú quá nhiều, nếu chỉ có một hai con ta còn có thể thử tranh thủ gom gì đó, tình huống bây giờ có một trăm Hóa Không Thạch cũng chịu, chỉ ẩn đi khí tức, không thể ẩn thân…”

“Dù không có khí tức nhưng một người sống lớn như thế này xuất hiện trong không trung, bọn yêu thú đâu có mù… đến lúc đó Tả Tiểu Đa thơm ngon sẽ biến thành đống phân thối hoắc…”

“Sao ta không có đá nào có thể ẩn thân nhỉ?”

Tả Tiểu Đa giương mắt nhìn.

Dần dần cảm thấy hình như tình huống có chỗ nào đó không đúng.

Động tĩnh trên không trung dần dần nhỏ lại, mà một ít yêu thú trên đỉnh núi đột nhiên phát ra tiếng rít gào rung trời, tiếp đó lại phát ra tinh thần lực chấn động hư không.

Hàm ý trong đó đơn giản rõ ràng, Tả Tiểu Đa hiểu rất rõ ràng.

“Cút đi!”

“Tất cả cút đi!”

“Cút!”

“Vết nứt cơ duyên đã gần kết thúc, tất cả cút đi!”

Sau khi yêu thú cấp cao rít gào ở phía trên, vô số yêu thú phía dưới trong nháy mắt tan tác chim muông.

Ở vị trí của Tả Tiểu Đa, trên đó là yêu thú cấp bậc Yêu Vương trùng trùng điệp điệp, nhưng sau một tiếng này, không ít yêu thú thức thời rời khỏi, nhưng vẫn có một bộ phận yêu thú ở lại chỗ nãy, không chịu đi.

Bình Luận (0)
Comment