Sao đó yêu thú cấp cao vọt xuống dưới tầng tầng lớp lớp, điên cuồng rít gào chiến đấu… Máu thịt văng tung tóe.
Ầm một tiếng, một viên nội đan lớn chừng trứng ngỗng may mắn thế nào lại rơi vào cửa hang nơi Tả Tiểu Đa ẩn nấp, Tả Tiểu Đa cầm lấy viên nội đan, không biết khóc hay nên cười, trong lòng tràn đầy chua xót.
Đây là nội đan yêu thú cấp Yêu Vương, dù sao cũng xem như là đồ tốt.
Nhưng bây giờ ta trăm cay nghìn đắng đi vào nơi này, so với đồ tốt nơi này, một viên nội đan Yêu Vương căn bản chính là nhỏ bé không đáng kể, chỉ như một hoạt bụi!
Có còn hơn không!
Trong lòng Tả Tiểu Đa tức giận mắng chửi không ngừng, nhưng tay lại đưa nội đan vào nhẫn không gian.
Mẹ nó, cho dù là một hạt bụi nhỏ, vẫn hơn là không có gì!
Không riêng gì chân muỗi là thịt, chân rận cũng là thịt!
Sau đó lại lần nữa vùi đầu núp ở trong hang đá.
Tuy nhiên qua một lát, đã có một con yêu thú bay qua nơi này, giống như đang tìm nội đan bị đánh bay lúc nãy, nhưng mà không ngửi được mùi, đành phải phi thẳng xuống dưới vách núi đen tìm kiếm…
Thật lâu thật lâu sau Tả Tiểu Đa mới dám thò đầu ra lần thứ hai, cảm giác sâu sắc rằng mình chuyến này tới đây thật sự rất ngu ngốc.
Chờ chút nữa hay là bỏ đi cho rồi.
Bây giờ nhúc nhích còn không dám, tranh giành bảo bối cái gì chứ.
Thế nhưng mùi vị chờ đợi thực sự vẫn cứ khổ sở, không muốn nói đến luôn, không thể nào diễn tả bằng lời được...
Ôi, trong vòng một ngày, không đúng, tổng cộng chỉ có một thời gian thôi, mà đã tự mình cảm nhận được ba lần không muốn nhắc đến, tâm tình tiêu cực đến mức không thể nào diễn tả bằng lời, trên đời cũng không ai như vậy, một ngày buồn rầu chân chính!
Nhưng mà đúng lúc này, ánh mắt Tả Tiểu Đa đột nhiên nhìn thẳng tắp.
Chỉ thấy trên vách đá trước mặt mà mình vừa mới đào ra, có vẻ như có dấu vết đặc biệt gì đó, vậy mà lại rất giống chữ viết!?
Chữ viết!?
Tả Tiểu Đa kinh ngạc!
Nghe nói chỗ này đã vài vạn năm không có ai đến, làm sao có thể có chữ viết được để lại?
Thậm chí, ta chỉ trùng hợp trốn trong cái động này, vậy mà còn có chữ viết để lại, chuyện này cũng quá khó tin đấy?!
Lấy tay khẩy khẩy thử, vậy mà lập tức đào ra được chứ.
Đụng đến chỗ đó, thế mà lại mềm mềm xốp xốp.
“Đậu xanh rau má, đây rốt cuộc là cái gì?” Tả Tiểu Đa cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
Nhưng trước cảnh tượng kì dị như vậy, không làm gì thật sự xin lỗi cái bất ngờ này, Tả Tiểu Đa xuất phát từ cái lỗ nho nhỏ này, đào một đường đi xuống, ước chừng sau nửa phút đồng hồ, đột nhiên cảm giác ngón tay đụng tới cái gì đó cứng cứng.
Cảm giác một chút…
Hình như giống là chuôi kiếm chuôi đao gì đó?
Tả Tiểu Đa cảm thấy càng thêm buồn bực.
Chỗ này sao lại có thứ này chứ?
Thử dùng sức, phát hiện kéo không ra, thứ này, có vẻ là cắm nghiêng vào núi.
Tả Tiểu Đa đổi lại dùng nguyên lực chậm rãi ăn mòn xung quanh, làm như thế hơn mười phút mới đào ra được cái vật trong đó.
Đợi đến khi cầm được vật đó vào tay, Tả Tiểu Đa tập trung cẩn thận đánh giá, lại phát hiện vật đó là một trường kiếm tinh tế với hình thức vô cùng cổ xưa, ừ, nói về hình dáng thì nói là kiếm không bằng nói là một cây dùi trơn nhẵn, toàn thân hiện ra màu đỏ sẫm, trừ cái đó ra, nhất thời không nhìn ra dấu vết gì khác.
Nhưng lưỡi kiếm này nhất định không phải vật tầm thường, bởi vì Tả Tiểu Đa vừa mời cầm lên tay, đã cảm thấy có hung sát chi khí phát ra vô tận kèm theo đó là một cỗ yêu khí tràn trề bốc lên mù mịt!
Luồng yêu khí này, dồi dào vô cùng, so với yêu khí của yêu thú trên đỉnh núi phải gọi là tinh khiết hơn rất nhiều!
Tả Tiểu Đa cẩn thận quan sát liên tục.
Thanh kiếm này, mũi kiếm hướng xuống, cắm nghiêng vào sâu trong núi.
Suy nghĩ cẩn thận thì với góc độ như vậy, có lẽ là từ trên cao cắm xuống dưới?
Mà theo góc độ này, Tả Tiểu Đa lớn gan ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phương hướng thanh kiếm này cắm vào, đúng là không gian Thiên Đạo hỗn loạn trên đỉnh đầu.
Thậm chí, gần như chính là vị trí điểm sáng vừa rồi tiêu tán.
“Không chừng chính là vì lưỡi kiếm này từ nơi đó bay ra, sau đó điểm sáng kia mới có thể bay theo sau ra khỏi cái khe nhỏ đó?”
“Cho nên, căn bản không phải là phong ấn bị lỏng gì gì đó, cũng chỉ là bởi vì … Thanh kiếm này từ trong không gian Thiên Đạo hỗn loạn bắn ra, cho nên mới có một cái khe hở nhỏ như vậy?”
Tả Tiểu Đa càng nghĩ, càng cảm giác phỏng đoán của mình tám chín phần mười phù hợp nhất với tình trạng hiện tại.
Sau đó, sau đó chính là càng ngạc nhiên khó hiểu.
“Rốt cuộc phải là sức mạng kiểu nào, cỡ nào mới có thể phóng thanh kiếm này trực tiếp xuyên qua từ trong không gian Thiên Đạo tới cắm sâu trong ngọn núi này?”
Tả Tiểu Đa đoán không sai.
Lưỡi kiếm này đúng là bay ra từ trong không gian Thiên Đạo hỗn loạn, cũng xác thực cắm thật sâu vào lòng núi.
Chẳng qua nhờ nhóm yêu thú chiến đấu liên tục không ngừng, liên tiếp đánh nhau, đánh đến gần như phá hủy phần núi bên kia, lúc này mới làm cho Tả Tiểu Đa may mắn phát hiện một thanh kiếm này.
Tả Tiểu Đa cầm thanh kiếm kì lạ khó hiểu này sờ soạng cẩn thận, hết lần này đến lần khác ngắm nghía thưởng thức.
Thanh kiếm này, tính toán đâu ra đấy thì chiều dài cũng không quá hai thước, trên thân kiếm hình trứng phân bố từng rãnh máu sắc bén vô cùng, mũi kiếm lại bén nhọn tới mức Tả Tiểu Đa chỉ là nhìn, cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Chuôi kiếm thì là một hình tượng Yêu tộc kỳ quái, đầu người thân rắn, xoay quanh tạo thành chuôi kiếm.
Tả Tiểu Đa thử cầm chuôi kiếm, ngay lập tức có cảm giác muốn dán dính bàn tay lại, cho dù là ai cầm thanh kiếm này, tất cả đều sẽ có cảm giác: thanh kiếm này, quá thuận
“Thanh kiếm này, thật sự là kiếm tốt!”
Tả Tiểu Đa ngắm nghía hết lần này đến lần khác, dần dần sinh ra cảm giác yêu thích không buông tay.
Thanh kiếm này, chỉ còn mũi kiếm có cảm giác đang tỏa ra ánh sáng sắc bén, những bộ phận khác, đều đã đổi màu.
Đây không phải là kim loại vì năm tháng mài dũa mà tự mình đổi màu, mà là bởi vì… Giết chóc quá nhiều, nên hình thành sát khí lắng đọng lại!