Tả Tiểu Đa suy đoán, một vũ khí, muốn đạt tới độ lắng đọng như vậy, phải giết hại một số lượng kinh khủng võ giả cấp cao!
Cầm trong tay thưởng thức một hồi, dựa vào bản năng võ giả, chậm rãi dùng tinh hồn chi lực thẩm thấu vào bên trong thanh kiếm.
Nhưng thần niệm lực vừa mới vào bên trong trường kiếm…
Keng! Keng!
Hai tiếng kiếm minh tràn ngập sát phạt đột nhiên vang lên, khí thế sát phạt trong đó xông lên tận trời, kinh thiên tuyệt thế!
Thật sự là… Đúng nghĩa kiếm khí trùng thiên!
Tả Tiểu Đa lập tức hồn vía lên mây.
Chết ta rồi…
Nơi này nhiều yêu thú mạnh mẽ như thế…
Nhưng hắn lại không biết rằng, ngay tại lúc kiếmminh vang lên, trong nháy mắt sát khí xông lên, tất cả yêu thú trên ngọn núi lớn, cho dù đang làm gì, đều nằm rạp xuống mặt đất.
Trong đó có mấy yêu thú cấp Hoàng hùng mạnh, dưới đũng quần đã rơi lạch tạch, đúng là bị dọa trực tiếp tiểu ra quần!
Tất cả đều nhỏ giọng nức nở cầu xin tha thứ…
Giống như gặp được uy hiếp đe dọa to lớn gì đó khó có thể tưởng tượng, hoàn toàn không thể chống cự, thậm chí trước uy áp cỡ này, còn không thể sinh ra nổi ý muốn chống cự.
Tả Tiểu Đa vốn là bị hoảng sợ đến sững sờ tại chỗ, tinh thần lại bị một cảnh tượng hấp dẫn đến kỳ lạ.
Đó là một khoảng không hỗn loạn đến tột cùng, bốn phía tất cả đều là từng vòng từng vòng sáng màu sắc sặc sỡ tạo thành một không gian giống như đường hầm, đúng là lỗ hủy diệt tạo ra từ gió xoáy khủng bố.
Có bốn năm mươi Yêu tộc, tất cả đều sắc mặt trắng bệch, cả người đẫm máu, vây quanh bên cạnh một thiếu niên áo trắng.
Lộ ra vẻ tàn binh bại tướng, một bộ dạng đến bước đường cùng.
Hình ảnh thiếu niên áo trắng cực kỳ mỏng manh yếu đuối, sắc mặt tái nhợt, bởi vì khuôn mặt cũng rất tuấn tú, ngồi ngay ngắn trên một tảng đá, cho dù thân chịu trọng thương, quanh thân lại vẫn có khí độ nghiêm nghị chấp chưởng thiên hạ, lật đổ càn khôn, tự nhiên lưu chuyển.
Mà hắn cầm trong tay, chính là thanh linh kiếm có hình thù kỳ lạ mình đang cầm trong tay!
Thiếu niên áo trắng vết thương đầy mình, trong lời nói lộ vẻ đứt quãng, nhưng mà ánh sáng hy vọng trong mắt ngày càng đỏ, ngày càng sáng hơn.
“Có… Nội gián trà trộn vào trong đội ngũ, dẫn dụ ta vào Thiên Đạo hỗn loạn, ở trong Thiên Đạo hỗn loạn, ba trăm huynh đệ đã tử thương gần hết… Cục diện hôm nay, sinh tử một đường, xin Côn Bằng đại nhân kịp thời cứu giúp. Dựa vào Oa Hoàng kiếm, Đế Khôn chết vạn lần… Một con đường sống duy nhất là ở trong tay đại nhân.”
Ngay lập tức, vị thiếu niên áo trắng này đột nhiên đứng dậy, bất chợt phun một ngụm máu đỏ tươi lên trên thân kiếm; lớn tiếng quát: “Hôm nay nếu ta không chết, tương lai sẽ đưa Yêu Đình càn quét ba nghìn thế giới, xin nhờ các huynh đệ!”
“Đi thôi!”
Một tiếng rống to, trường kiếm chuẩn bị ném ra khỏi tay, mà đúng lúc này, chợt thấy từng tia sáng đen lóe ra, là phát ra người từ hơn mười Yêu tộc bên cạnh thiếu niên áo trắng, tất cả đều hòa vào thân kiếm.
“Xin nhờ các huynh đệ, Thái tử điện hả bảo trọng!” Mười ba Yêu tộc, hòa tinh hoa nguyên khí đã gần cạn kiệt vào bên trong linh kiếm, thân thể lập tức tan vỡ…
Nhưng mà, thanh kiếm kia nhanh chóng hóa thành một vệt sáng kinh thiên động địa, bay đi nhanh như tên bắn!
Sau đó còn nghe được thiếu niên áo trắng này lớn tiếng cản lại: “Các ngươi… Các ngươi… Không cần…”
Sau nữa thì nghe không được, trong tầm mắt có thể nhìn được, thanh kiếm này mang theo sức mạnh vô địch, dễ như trở bàn tay mà xông ra khỏi không gian hỗn loạn, đi thẳng hướng tới kết giới ngăn cách.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, trong nháy mắt sắp xuyên qua không gian Thiên Đạo hỗn loạn, tại thời điểm đi qua một dây leo xanh biếc, đột nhiên có một cánh tay trắng bóc bỗng dưng hiện ra từ hư không, một ngón tay, nhẹ nhàng chạm thân kiếm một chút.
Thân kiếm, một luồng khí đen theo đó bùng nổ, một tia sáng đỏ chợt thoáng hiện ra, bất thình lình va chạm với ngón tay trắng như tuyết, ánh sáng đen ầm vang tiêu tán, ánh sáng đỏ tan rã, “ồ” một tiếng nhẹ nhàng tan ra ở trong không trung.
Nhưng mà một cái chạm nhẹ nhàng cuối cùng đã tạo ra hiệu quả, khiến phương hướng của mũi kiếm thoáng lệch đi một chút, hướng về nơi nào đó, bứt gió mà đi.
Ngón tay kia lập tức tan biến, cùng với đó còn có một tiếng than thở nhẹ nhàng: “…y… Da…”
Mũi kiếm cuồng bạo nhắm về phía phong ấn không gian thiên đạo hỗn loạn, giống như là cắt giấy dầu, nhanh chóng xoay tròn, miễn cưỡng xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt lỗ hổng vậy mà bốc cháy lên.
Sau đó kiếm quang này hóa thành một chùm ánh sáng, trực tiếp lấy khí thế hủy diệt chín tầng mây lao thẳng đến…
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trước mắt đau nhức, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở lúc lưỡi kiếm cắm vào núi lớn, chợt lóe rồi biến mất không để lại dấu vết!
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầm đìa khắp người.
Hình ảnh này là gì?
Đây là ở bên trong không gian hỗn loạn thiên đạo?
Thái tử điện hạ?
Ai là thái tử điện hạ?
Xem ra lúc ban đầu kiếm quang này đã có mục tiêu chính xác, chẳng qua là bị ngón tay kia đẩy ra mới chuyển hướng rơi xuống chỗ này.
Đang cẩn thận suy nghĩ.
Bỗng nhiên từ trong thân Linh kiếm hiện ra khí đen dày đặc, một dòng yêu khí to lớn tản ra ngoài từng chút.
Một lát dấu vết linh hồn như có như không hiện ra từng cái trên thân kiếm, khuôn mặt của từng người cũng đi theo hiện lên nhưng lại vô cùng mờ nhạt.
Tất nhiên suy yếu tới tình trạng như hoàn toàn sắp biến mất, bộ dáng này khó có cách nào để tồn tại lâu.
Nhìn khuôn mặt, đúng là mười ba yêu tộc ở bên cạnh vị thái tử áo trắng trong hình ảnh vừa rồi.
Cũng là bọn họ, trong nháy mắt khi kiếm quang từ trong tay vị thái tử đó bay ra, thân thể của bọn họ đột nhiên vỡ nát rồi tan vào thân kiếm.
Nhưng giờ đây, tất cả bọn họ đều giống như ngọn nến sắp tàn trước gió, linh hồn yếu ớt đến nỗi chạm nhẹ là tan biến.
Trong đó một người thở dài nói: “Quá yếu, thật sự là quá yếu, sắp không thể tiếp tục được nữa, thi triển đốt cháy linh hồn để hợp thể đi, dù sao cũng phải mang tin tức chuyển ra ngoài.”
“Được, vậy đốt cháy hợp thể.”
“Mười ba ngôi sao ở Bắc Nam, ngay lập tức đốt cháy linh hồn, tập hợp tại Thiên Xu!”