Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1500 - Chương 1500: Trơ Mắt Nhìn Bảo Bối Khắp Nơi

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1500: Trơ mắt nhìn bảo bối khắp nơi

“Sáu quả.... sáu quả trứng thần thú... nhất định phải là thần thú!”

Tả Tiểu Đa có chút lo lắng.

Trong lòng Tả Tiểu Đa cũng có chút suy nghĩ: Nơi nguy hiểm như thế, bình thường yêu thú đến đây bằng cách nào?

Không cần đến gần cũng đã chết, có thể sinh tồn ở nơi như thế này, thậm chỉ có thể đẻ trứng.....

Sao có thể là thứ bình thường?

Một khi đã như thế, cái này còn có thể là trứng gì?

Trứng thần!

Ha ha ha....

Cất sáu quả trứng, lòng cẩn thận của Tả Tiểu Đa lại nổi lên, định rút lui.

Dù sao nếu Thần Thú đã đẻ trứng ở trong này, thì làm sao có thể mặc kệ?

Mình tay chân nhỏ, nếu Thần thú trở lợi, đoán chừng chỉ thổi một hơi cũng có thể thổi chết mình....

“Ngàn vạn lần đừng trở về, đừng trở về.”

Vừa nói, vừa mang theo Oa Hoàng Kiếm, toàn bộ tinh thần đề phòng xem xét xung quanh.

Hình như lá cây ở đằng trước quơ quơ.

Tả Tiểu Đa cực kỳ cẩn thận đi từng bước về phía trước, đi đến mảnh đất trống bên cạnh, lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái xương đùi của yêu thú, nơm nớp lo sợ chìa ra....

Xào xạc!

Một cơn gió hỗn loạn thổi qua, xương đùi cứng rắn của yêu thú trong nháy mắt hóa thành bột mịn!

“Đệch...”

Tả Tiểu Đa giật mình run cầm cập.

Này quả thật là rất nguy hiểm.

Nửa cây gậy xương cốt trong tay, nửa cây trước đã hóa thành bột mịn, phần còn lại còn đang chậm rãi hòa tan…

Ném xuống đất bịch một tiếng, cả người Tả Tiểu Đa lạnh lẽo, sắc mặt xanh trắng: “Quá nguy hiểm, này cũng quá nguy hiểm rồi…”

Sức mạnh gió này lại có thể kinh khủng như vậy.

Xuôi theo đường trở về, ngoại trừ một mảnh đất trống này, đi ra ngoài lại bất kể là phương hướng nào đều bị làn gió hủy diệt bao vây, hoàn toàn không có sơ hở.

Bất kể là đi ra ngoài theo phương hướng nào, đều là một trận gió thổi lại đây, trong phút chốc thiêu đốt toàn bộ!

Trải qua nhiều lần thăm dò, Tả Tiểu Đa cũng tuyệt vọng rồi.

Bên kia rõ ràng có một gốc cây thực vật xanh lục phát sáng lập lòe, mà còn đang đong đưa, phía trên nở hoa, đong đưa như vậy…

Sinh trưởng ở nơi như thế này, có thể bình thường sao?

Rõ ràng lại đi tiếp hơn mười mét nữa là có thể lấy được, nhưng mà bởi vì làn gió hủy diệt kia mà không thể lại vượt qua dù chỉ nửa bước!

Còn có bên kia, chỉ có một mảnh lá cây lớn là cái quỷ gì?

Nhưng mảnh lá cây lớn này ở ngay trong làn gió hủy diệt dập dờn qua lại, giống như là dạo chơi trong gió nhẹ.

Tính toán tiếp như vậy, nếu ta có thể lấy được tới tay, ta có lẽ có thể mượn cái này tránh khỏi uy hiếp của làn gió hủy diệt!

Vì mảnh lá cây to này, Tả Tiểu Đa thiệt hại một thanh vũ khí rất tốt, đó chính là cực phẩm bên trong chiến lợi phẩm thu được, tuy rằng kém hơn Linh Miêu kiếm, cũng đã có thể xem như vũ khí phẩm vượt trội, Tả Tiểu Đa dùng hết toàn lực, dùng phương pháp ám khí lượn vòng ném ra ngoài, hy vọng nhờ vào sức lượn vòng lấy mảnh lá cây lớn kia quay về cùng nhau.

Kết quả cái bảo đao hẳn là có thể xưng là thần binh lợi khí kia, sau khi ném ra còn không tới được mục tiêu cũng đã hóa thành những mảnh sắt vụn, về với cát bụi…

“Như vậy cũng không được, làn gió hủy diệt này thật ngang ngược…”

Tả Tiểu Đa cảm thấy buồn bực đến cực điểm!

Chẳng lẽ lần này ta vào đây, chỉ vì dọn đi mấy tảng đá này sao?

Không đúng, hiện giờ đã không phải là chuyện mấy tảng đá.

Bởi vì… nơi mà sau khi Tả Tiểu Đa dọn hết mấy tảng đá, hắn trải qua thăm dò nhiều lần, mảnh không gian an toàn này để đứng, dường như cũng đang dần dần trở nên không an toàn, làn gió hủy diệt bốn phía, lại bắt đầu áp súc đến chỗ trung tâm.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, phạm vi mảnh khu vực an toàn này bị xâm chiếm từng bước, càng lúc càng nhanh.

Nguyên do an toàn chính là bởi vì Bất Diệt Thạch bốn phía, mà hiện giờ Bất Diệt Thạch đã bị Tả Tiểu Đa lấy đi rồi…

“Thả tảng đá trở lại, đó là tuyệt đối không có khả năng!”

Thứ đã tới trong tay, Tả Tiểu Đa tuyệt đối không có khả năng lại đưa ra ngoài.

Tảng đá ở bên trong làn gió hủy diệt bình yên vô sự mấy trăm nghìn năm thậm chí là thời gian càng lâu, nếu nói không phải là bảo bối, đánh chết Tả Tiểu Đa cũng không tin.

Nếu là bảo bối, đã tới trong tay ta, đó chính là của ta!

Rõ ràng có nhiều bảo bối xung quanh như vậy, gần trong gang tấc, lại một thứ cũng không lấy được, Tả Tiểu Đa đạt được nhận thức này xong, đau lòng cầm kiếm mảnh, chuẩn bị dựa theo đường cũ trở về.

Về phần cứu Thái tử… nơi này làm gì có Thái tử nào?

Đây cũng không phải là ta không cứu, mà là Thái tử của các ngươi đã sớm tan biến rồi, ta vào đây đã không nhìn thấy, này không trách ta được nhỉ?

Cái gì? Tìm khắp nơi à?

Sao ngươi không vào đây tìm thử xem?!

Đối với chuyện có thể trở về theo đường cũ hay không, thật ra Tả Tiểu Đa một chút cũng không nắm chắc.

Nhưng việc này không ảnh hưởng hắn trước hết cướp đoạt đất ở bốn phía một trận: nếu vào được, mà còn là bị cưỡng ép ném vào, nếu ta không thể chống lại, ta đây đương nhiên phải cố gắng mà hưởng thụ một trận ở trong hoàn cảnh không thể chống lại này!

Nên lấy, ta đều lấy hết, có thể đạt được, tất cả ta đều muốn.

Nếu như mệnh không tốt, hoặc là chết rồi, vậy thì chết thôi, ta cũng sẽ không nói gì về những thứ ta đã từng có…

Nhưng mà lỡ như còn sống trở về thì sao?

Vậy chính là một cơ duyên của ta, quá có lời!

Đối với điểm này, Tả Tiểu Đa rất muốn được thông suốt, thậm chí là sớm đã muốn thông suốt.

Tuy rằng hắn rất sợ chết, rất tiếc mạng, nhưng mỗi khi đi tới loại hoàn cảnh hiểm ác này, hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu: cố gắng nỗ lực lớn nhất.

Nếu như không được, đó là mệnh!

Nếu như ra ngoài rồi,

Đó chính là vận!

Đọc đường đi một mạch.

Tả Tiểu Đa nơm nớp lo sợ, chân chân thật thật nỗ lực cẩn thận một trăm phần trăm.

Bây giờ hắn còn đang ở trạng thái cởi truồng, hoàn toàn không có ý mặc xong quần áo, khu vực này chỉ có một mình hắn, mặc quần áo cho ai xem?

Đương nhiên, một nhân tố khác càng quan trọng hơn vẫn ở chỗ, quần áo mặc rồi, tay áo bay bay, theo con lốc thổi bay, quần áo khi bay còn có thể xách người kéo nghiêng, mà một khi nghiêng lên một chút như vậy… e rằng chính là nửa cơ thể cũng mất luôn.

Ở trong hoàn cảnh như thế này, Tả Tiểu Đa cũng chỉ đành phải như quân tử thẳng thắn tiến lên phía trước đến cùng!

Bình Luận (0)
Comment