Còn có ai, còn có ai?!
Tả Tiểu Đa cẩn thận từng bước một đi ra ngoài, tới đầu kia rồi, kinh ngạc vui mừng phát hiện sức mạnh của làn gió hủy diệt nhỏ đi rất nhiều so với lúc trước.
Hơn nữa dây mây thật lớn kia, còn ngăn lại càng nhiều làn gió hủy diệt, hoàn toàn không có ảnh hưởng quá lớn, mãi cho đến lúc xác nhận điểm ấy, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trong nhất thời, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy toàn thân lộ vẻ thoải mái công thêm vui sướng, cầm gậy xương cốt duỗi lộn xộn khắp nơi, xác nhận nhiều lần, xác nhận xương cốt không có bị cắt, cũng không có dấu hiệu bị thiêu.
Đó chính là an toàn thật sự rồi!
Nếu khu vực này đã an toàn, suy nghĩ nhỏ của Tả Tiểu Đa không khỏi lại nảy lên nhiều hơn.
Nhìn thấy gốc dây mây thật lớn trước mắt này, Tả Tiểu Đa cảm thấy, này khẳng định là thứ tốt.
Chỉ là dây mây, cũng đã thô to giống như cổ thụ vài người ôm mới hết như vậy!
Thứ đồ chơi này nếu có thể di chuyển ra ngoài… nhất định là rất đáng giá nhỉ?
Tả Tiểu Đa vuốt ve dây mây, vẻ mặt tham tiền.
Dây mây trước mặt chẳng những thô to, mà còn kéo dài đến chỗ nào đó không biết được, trên đỉnh đầu tất cả đều là cành lá sum xuê, nhìn ra là đi đến bên trong mây sấm hỗn độn, không biết bao xa, không biết bao cao.
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa mê say, hai tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve, yêu thích nói không nên lời. Phía trên cùng nhất kia nếu như nhớ không lầm, còn có một hồ lô nhỏ nhỉ?
Thật sự không được… vậy lấy hồ lô nhỏ kia cho ta cũng được rồi…
Oa Hoàng Kiếm trong tay nhịn không được lại trở nên rung động.
Không phải chứ, tên nhóc nhà ngươi thế nhưng ngay cả cái này cũng muốn đụng tới hả?
Người này hơi run rẩy một chút, ngươi sẽ không biết bay tới chỗ nào rồi, trực tiếp quăng ngươi vào chỗ sâu trong Hỗn Độn Hải hóa thành tro bụi, cũng chẳng qua chính là một cái suy nghĩ thôi, là chuyện bình thường đến cực điểm.
Lập tức sẽ đi ra ngoài, ngươi nhưng nghìn vạn lần đừng có tìm chết, đạo lý càng gần đến đích thì càng khó khăn ngươi hiểu hay không hả?!
Đây chính là một lần run run thật sự cuối cùng rồi.
Này không phải là vừa rồi ngươi mới nói qua sao?!
Tên nhóc ngươi tìm chết là chuyện của ngươi, nhưng đừng liên lụy đến bổn tọa chết theo ngươi, nếu như bổn tọa chết cùng với tên nhóc vô dụng như ngươi vậy, thật sự là không còn mặt mũi gặp người!
Tả Tiểu Đa dùng lực quơ quơ dây mây thật lớn này, muốn thăm dò dây mây này một chút.
Lại chỉ như con kiến lay động cây, không nhúc nhích tí nào.
Cửa ra ngay ở trước mắt rồi, Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn vào lối ra, lại quay đầu nhìn dây mây thật lớn trước mắt này, thật sự là luyến tiếc mà, trong mắt lộ vẻ mong đợi thèm chảy dãi.
“Ta đây đến cũng đã đến rồi, ngươi thế nào cũng phải cho ta chút gì chứ nhỉ?”
Tả Tiểu Đa thì thào tự nói với dây mây.
Hắn bây giờ là thật sự vô cùng không cam lòng!
Lần này ta khó khăn vào đây, nói là cơ duyên trùng hợp, vậy cơ duyên ở đâu?
Chẳng lẽ muốn ta thật sự ra về tay không sao?
Này thật sự là không thể nào nói nổi mà!
Quá mất mặt rồi, Tả gia nhập đạo xuất đạo đến bây giờ, chưa gặp qua khó khăn như vậy đâu?!
Ngay ở lối vào, có một dây mây như vậy, nếu lại bỏ qua, về tình về lý về người về mình, làm sao cũng không thể nào nói nổi nha!
Cho dù là cho ta một mảnh lá cây nhỉ?
Cũng không xem như là đến không công một lần, coi như là duyên phận một hồi!
Vuốt ve dây mây thô to xanh biếc, vẻ mặt Tả Tiểu Đa rầu rĩ.
Nhổ không động đậy, lay không động đậy, hơn nữa không dám nhảy lên trên, nhảy lên trên chỉ sợ cũng sẽ bị làn gió hủy diệt thổi đi mất…
Shhhh, dây mây này chính là bảo bối không sợ làn gió hủy diệt đó, càng nghĩ càng thấy quý giá, càng nghĩ càng không bỏ được!
Ta thế nhưng rất vất vả mới đến được nơi này, rõ ràng cây bảo bối ở phía trước, thế nhưng phải lỡ mất cơ hội?!
Nhưng làm thế nào mới tốt đây?
Dây mây này chính là thứ ngay cả làn gió hủy diệt cũng không làm gì được, tay nhỏ chân nhỏ này của mình thì có thể làm được gì?
Giữa không trung, một dây leo xanh biếc lặng lẽ rũ xuống cong trở lại, phần trên, hai cái hồ lô nhỏ một đen một trắng, lẳng lặng ẩn nấp trong làn gió hủy diệt, dường như giống như là có mắt, rất có hứng thú mà nhìn Tả Tiểu Đa.
Hai cái hồ lo nhỏ quấn quanh lẫn nhau, bộ dáng dường như rất tò mò, chuyển động qua chuyển động lại…
Con ngươi Tả Tiểu Đa xoay không ngừng, đột nhiên nảy ra ý hay, cầm Oa Hoàng Kiếm trong tay, đi về phía trên thân dây mây, cùng lúc đó trong tay còn nhiều ra thêm một cái bình ngọc.
“Thử một lần cuối cùng, xem Oa Hoàng Kiếm có thể làm gì được dây mây này hay không, nếu Oa Hoàng Kiếm có thể lột mở ra những dây mây này… Nói không chừng, có thể lấy được một chai nhựa cây!”
Tả Tiểu Đa thật sự quyết tâm rồi!
Thật sự không được, ta lấy nhựa cây đi!
Bất kể như thế nào, cũng phải lấy được chút thứ gì đó, nếu không ta thật sự quá lỗ rồi!
Mà vừa động một tý như vậy, bất ngờ cũng theo đó mà xuất hiện.
Chỉ thấy dây mây thật lớn kia, vỏ cây sặc sỡ đột nhiên nứt vỡ ra, giống như nước gợn dập dờn, ngay ở dây mây trước mặt Tả Tiểu Đa, xuất hiện thêm một gương mặt già nua.
Vẻ mặt không nói gì nhìn Tả Tiểu Đa, thở dài nói: “Tiểu hữu, lão hủ đã mặc cho ngươi rời khỏi, thậm chí giúp ngươi cản lại làn gió hủy diệt kia, tại sao ngươi lại còn muốn lột da của ta nữa, người nha, vẫn phải hiểu được biết ơn báo đáp!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa chấn động nhìn gương mặt già nua hiện ra.
Ở trên một dây mây lại mọc ra một gương mặt, mà còn có thể nói chuyện, còn nói rõ ràng êm dịu như vậy!
Này quả thật, quả thật, nói ra ai có thể tin chứ?!
“Ngươi ngươi ngươi… là yêu quái à?” Tả Tiểu Đa kinh hãi rồi, không tự chủ được nắm chặt Oa Hoàng Kiếm.
Trời đất ơi!
Dây mây biết nói chuyện!
Oa Hoàng Kiếm hoàn toàn không biết nói gì.
Đúng, thứ này là yêu quái không sai, nhưng tuyệt đối là yêu quái tốt, yêu quái nhân từ nhất, suốt cả đời chỉ chịu thiệt, là yêu quái đại thiện cho tới bây giờ chưa từng chiếm được lợi gì.