Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1505 - Chương 1505: Đừng Đồng Ý, Mau Đổi Ý! (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1505: Đừng đồng ý, mau đổi ý! (4)

Yêu quái cả đời từ trước đến giờ không hề sát sinh, cho tới bây giờ không hề làm hại sinh linh nào, còn cộng thêm lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người!

“Lão hủ… cũng xem như là yêu quái đi.”

Gương mặt già nua rất hiền lành, ha ha cười nói: “Tiểu hữu, ở lúc trời đất rõ ràng cỡ này, còn có thể đi vào không gian hỗn độn này, sao có thể chỉ là cơ duyên cơ hội, quả thật là phúc duyên nồng hậu!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa không biết nói gì: “Quả thật là bởi vì nguyên do trùng hợp, nhưng ta thật sự không cảm giác được phúc duyên nồng hậu cái gì… Lần này ta đi vào, không thu hoạch được gì, bằng không cũng không thể ở giờ phút cuối cùng có ý đồ với ngươi… Haizzz, ngươi người lớn già cả rộng lượng chút.”

Tả Tiểu Đa rất tinh ranh láu lỉnh, vừa thấy đã biết lão gia hỏa này chính là thứ mình không thể chọc đến, sự tồn tại siêu cấp một hơi là có thể thổi chết mình, chẳng qua lão này còn có thuộc tính rất lương thiện, nhưng cũng là liếc mắt có thể thấy được, lập tức đã bắt đầu tỏ vẻ đáng thương, giọng điệu thay đổi, cũng không hề nói muốn nhựa cây của người ta nữa.

“Người lớn rộng lượng trái lại cũng không cần nói tới… Nhưng ngươi nói ngươi không thu hoạch được gì…” Ánh mắt trên gương mặt già nua nhìn lên trên thân Oa Hoàng Kiếm.

Thanh kiếm này cũng ở trong tay ngươi rồi, ngươi còn nói với ta ngươi không thu hoạch được gì à?

Ngươi còn muốn lấy cái gì nữa hả?

“Lão nhân gia, ở trong này nhiều năm như vậy, cũng không có thứ gì ở với ngươi, nhất định là rất cô đơn nhỉ? Nhìn ngươi ưu sầu đến mặt đầy nếp nhăn này…”

Tả Tiểu Đa thở dài: “Lẻ loi trơ trọi nhiều năm như vậy, cũng không có ai trò chuyện với ngươi, nhất định rất cô đơn, nếu như nói ta, cũng không cần rất nhiều năm, chỉ cần ba năm trời không ai nói chuyện, phải cô đơn lạnh lẽo, phải buồn rầu, phải nghĩ ra mọi cách tìm người giao tiếp…”

Khóe miệng trên gương mặt già run rẩy.

Lão phu cũng không cảm thấy trống vắng, một người sống một mình như vậy rất tốt, sao phải buồn rầu, này đều là cái gì với cái gì vậy!

Tên nhóc nhà ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Ngươi xem xem, ngươi có muốn theo ta đi ra ngoài chơi không? Thế giới bên ngoài, thật sự rất tuyệt vời.” Tả Tiểu Đa dụ dỗ.

“Thế giới bên ngoài sao… Quả thật là rất tuyệt vời, nhưng cũng tồn tại rất nhiều rất nhiều nguy hiểm…” Gương mặt già nua có chút rầu rĩ nói.

Khuôn mặt của cụ già dây mây giờ phút này, lộ ra tưởng nhớ vô hạn, còn có tang thương.

Nhớ lại năm đó, ở trên ngọn núi kia… Haizzzz, nhiều người bạn già như vậy, chỉ tiếc… bọn họ chỉ muốn những thứ khác… cũng không muốn ở lại tâm sự với mình.

Tuy rằng lúc đó mình còn không thể nói được, nhưng linh thức đã mở, đúng là lúc trống vắng nhất, trông chờ người khác tán thành nhất, lại cố tình không ai để ý đến ta.

Hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy, ta sớm đã thành thói quen, lại có một tên nhóc như vậy đến đây, nói chuyện phiếm với một gốc dây mây như ta …

Cuộc gặp gỡ này thật sự là…

Sau đó một đôi mắt tràn ngập hiền lành nhìn lên người Tả Tiểu Đa.

“Đi theo ta, tuyệt đối không nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Tả Tiểu Đa vỗ bộ ngực, hắn cảm giác dây mây này thật dễ nói chuyện; mong mỏi lỗ mãng của mình có vẻ rất có hy vọng.

“Ha ha…” Gương mặt già nua có chút thổn thức: “Nếu là ở mấy nguyên hội trước… có lẽ ta đã thật sự đi theo ngươi… chỉ là hiện giờ… không thể rồi.”

Tả Tiểu Đa lập tức tràn đầy hứng thú: “Mấy nguyên hội? Đó là cái gì? Đơn vị đo thời gian sao? Chưa từng nghe nói qua…”

Gương mặt già nua chỉ là thản nhiên cười, nói: “Ngươi đã đi tới nơi này, gặp được ta, để ngươi đi về tay không, cũng thật là không thể nói nổi…”

Sau đó thì rơi vào trạng thái im lặng lâu dài.

Không biết qua bao lâu, dây mây bên cạnh lại xuất hiện thêm một cái tay già cỗi, ngón tay liên tục bóp nắm, giống như đang tính toán cái gì.

Trên không, hai cái hồ lô nhỏ quấn quanh có chút sốt ruột, cố gắng giãy đi xuống.

Khoảng chừng sau hai giờ, con mắt trên gương mặt già nua hiền lành mở ra, ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn giữa bầu trời, hai cái hồ lô nhỏ vừa quấn quanh lẫn nhau vừa cố gắng giãy đi xuống, giãy dụa làm dây mây uốn cong, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp vô cùng.

Lập tức nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn Tả Tiểu Đa nói: “Không thể tưởng được… Lão hủ ở nơi này chờ nhiều năm như vậy, người phải chờ lại là ngươi…”

Tả Tiểu Đa nhíu mày: “Chờ nhiều năm như vậy? Chờ ta à?”

Đối với những lời này, hắn không nghe hiểu được một câu nào.

Gương mặt già nua cười hiền lành, do dự cả nửa ngày, nói: “Tiểu hữu, ngươi có thể đồng ý với ta một việc không?”

“Không biết là chuyện gì? Ta người nhỏ vai hẹp, tay nhỏ chân nhỏ, sức mạnh thật sự rất có hạn, cũng không dám ôm đồm nhiều việc!” Tả Tiểu Đa rất khiêm tốn nói.

Gương mặt già nua do dự, nói: “Ta còn có bảy con cháu, lưu lạc bên ngoài, thất lạc lẫn nhau nhiều năm, nếu như sau này, ngươi có cơ hội… Có thể để cho con cháu ta đoàn tụ với nhau một chút không?”

“Con cháu đoàn tụ?”

Tả Tiểu Đa có chút hoang mang nói: “Con cháu của ngươi đều thất lạc à? Nhưng ta hoàn toàn không biết hình dạng của con cháu ngươi ra sao… Càng đừng nói để cho bọn họ đoàn tụ, ta thì muốn đồng ý với ngươi, nhưng là việc này, ta thật sự không đủ sức, chịu bó tay nha…”

“Chờ ngươi nhìn thấy, ngươi tự nhiên sẽ có cảm ứng, sẽ biết được.”

Gương mặt già nua có chút xúc động: “Ta đây cũng là chợt có ý nghĩ trong chốc lát… Ngươi không đồng ý cũng không sao đâu.”

“Không không không, ngươi cũng đã mở miệng, ta đồng ý với ngươi là được, ngươi không phải cũng nói ta tự nhiên sẽ biết lý do trong đó khi vừa nhìn thấy sao! Chúng ta gặp mặt chính là duyên phận, yêu cầu của ngươi, ta đồng ý!”

Tả Tiểu Đa cười ha ha, đồng ý ào ào.

Hiện giờ tạo quan hệ tốt là điều quan trọng, vừa rồi từ chối chẳng qua là lấy cớ cò kè mặc cả, thật sự đến giới hạn thích hợp, khẳng định là phải đồng ý!

Không phải là con cháu đoàn tụ sao, vấn đề bao lớn chứ. Hơn nữa gặp được rồi còn có cảm ứng, này càng đơn giản.

Tả Tiểu Đa ngoài miệng vừa mới đồng ý xong, Oa Hoàng Kiếm trong tay lại tự bắt đầu chấn động kịch liệt! Nhịn không được nữa…

Bình Luận (0)
Comment