Ngu ngốc!
Cực kỳ ngốc!
Không được đồng ý!
Không được đồng ý!
Ngươi biết cái gì mà đã dám tùy tiện đồng ý, bổn tọa thật sự là nhìn lầm ngươi rồi!
Còn tưởng rằng tên nhóc nhà ngươi là cẩn thận dè dặt như thế nào, đắn đo tình thế, sợ chết muốn chết! Kết quả tên nhóc ngươi lại là một chủ nhân to gan lớn mật!
Này thật mẹ nó, đó là chuyện hoàn toàn không có ai dám đồng ý đó được không!
Ngươi hoàn toàn không biết ngươi phải đối mặt với cái gì!
Đó là vài người xếp hàng lão đại trên trong toàn bộ vũ trụ đó!
Ngu ngốc, đừng đồng ý, mau đổi ý!
Mau mau đổi ý đi!
“Ngươi run cái gì mà run!?”
Tả Tiểu Đa rất bất mãn, thanh kiếm này, thực sự là không nghe lời lắm.
Trên tay lại dùng sức một chút, nắm chặt Oa Hoàng kiếm không để cho nó run, mặt dày cười nói với dây mây: “Lời nói ra như gió, nhất ngôn cửu đỉnh, ta đồng ý giúp con cháu ngài gặp lại, chỉ cần ta có cơ hội, nhất định sẽ giúp ngài chuyện này.”
Hắn cười ha ha: “Chắc chắn giúp!”
Thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là tìm mấy cái hồ lô... Chuyện có thể lớn bao nhiêu?
Mặt lão giả hiền hòa trong lúc bất chợt hơi mơ hồ, ngay sau đó lại hiện ra lần nữa, có chút bất đắc dĩ nói: “Không cần nóng vội, không cần nóng vội, trong lòng ngươi nhớ có chuyện này thì tốt, cho dù không làm được, cũng không sao, số lượng con cháu lão hủ không ít, có thể gặp lại chính là duyên phận, không thể gặp lại cũng là duyên phận, không đến cưỡng cầu.”
Tả Tiểu Đa buồn bực: “Ta không gấp, ta cũng nói là duyên phận cho phép, phải có cơ hội mới giúp chuyện này.”
Hắn đâu biết, những lời này của đối phương, cũng không phải là nói với mình, mà là nói với Oa Hoàng kiếm.
Oa Hoàng kiếm dũ phát cả người vô lực, lại cũng không vùng vẫy.
Ngươi không cưỡng cầu không liên quan, nhưng thằng nhóc này đã đồng ý, nhất ngôn ký xuất, há chỉ cửu đỉnh? Ở nơi hỗn độn bậc này, mỗi lời mỗi hành động, đều là nhân quả!
Đó trực tiếp chính là cam kết vĩnh viễn tồn tại muôn thuở!
Cam kết này của Tả Tiểu Đa, cũng không phải nhân quả thông thường, đây chính là nhân quả vĩ đại đấy!
Nhân quả hù chết người bậc này... Làm sao ngươi dám đồng ý?
Cho dù năm đó khai thiên lập địa tạo nên con người của thế giới này, vậy cũng không nên đồng ý!
Nhưng thằng nhóc này, lại chân mày cũng không nhíu một cái, đã đồng ý rồi.
Đây là người điếc không sợ súng mà... Thật là ngu ngốc.
Lão giả khẽ mỉm cười, nói: “Thuận theo tự nhiên thì tốt... Nếu như không thể tiếp tục làm, lại cũng không cần miễn cưỡng, chỉ là lão đầu tử ôm hy vọng ngộ nhỡ mà thôi, ngược lại phải cảm ơn ngươi, người bạn nhỏ, đồng ý thoải mái như vậy.”
Ngay sau đó là một trận gió mát nhẹ nhàng thổi tới, dường như là từ cuối chân trời, một nhành dây mây xanh biếc, lặng lẽ cuộn lại.
Dây mây xanh biếc kia, vô cùng nhỏ bé lại xanh biếc ướt át, mặt trên còn có từng cái gai non lông xù xù nhỏ xíu.
Tả Tiểu Đa thấy vậy không khỏi sửng sốt một chút, lại là một cái hồ lô mây?
Ừ, dường như ở trên chiếc hồ lô mây nhỏ xíu xanh biếc đó, còn treo hai viên hồ lô xinh xắn đáng yêu.
Rõ ràng là hai cái... Dường như lúc ở bên ngoài ta chỉ có thấy được một cái...
Hai cái hồ lô nho nhỏ này, một cái nhẵn nhụi trắng như tuyết, dường như trong suốt nhưng lại không trong suốt, nhìn một cái đã thích từ tận đáy lòng; mà một cái khác, lại là toàn thân đen nhánh, đen thần bí, đen óng ánh, xem mà lòng hớn hở, nhìn mà hồn hân hoan...
Một trắng một đen, hai cái hồ lô.
Ông lão đưa ra một cái tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái hồ lô nhỏ, dáng vẻ rất không nỡ.
Hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Hỗn độn rất lâu, duyên phận sắp hết, cũng đến lúc các ngươi xuất thế rồi... Đi đi.”
Hai cái hồ lô nhỏ, đột nhiên rơi xuống từ trên cành, mang theo một đoạn mây mềm mềm, lặng lẽ rơi vào trong ngực Tả Tiểu Đa.
Ánh mắt lão giả thâm thúy nhìn hai cái hồ lô nhỏ trong tay Tả Tiểu Đa, có chút khổ sở, có chút quyến luyến không thôi, nói: “Cả đời lão hủ, thai nghén chín đứa trẻ... Bọn nhỏ trước đó... Bọn nhỏ trước đó đều bị bọn họ hái đi rồi...”
“Không có ai quan tâm, tâm trạng của lão hủ, tất cả mọi người đều chỉ thấy được... Tiên thiên linh bảo. Bọn nhỏ của ta, mỗi một đứa ra sinh, đều là một lần đại kiếp của trời đất... Sinh linh vô tận, cũng sẽ vì vậy mà không còn nữa...”
“Hai đứa cuối cùng này, cứ để chúng nó đi theo ngươi đi, đây là hai cái cuối cùng, từ nay về sau, hỗn độn vạn cổ, cũng sẽ không còn nữa...”
Lão giả thở dài: “Người bạn nhỏ, nếu có thể để cho bọn chúng gặp lại một lần, cũng đã là đoàn tụ, ngàn lần đừng nên miễn cưỡng... Cửu cửu quy nguyên, cuối cùng là một giấc mộng... Một giấc mộng đẹp mà thôi...”
Tả Tiều Đa yêu thích không nỡ buông tay vuốt ve hai cái hồ lô nhỏ, mừng rỡ nói: “Vâng, ta biết rồi, làm hết sức, cũng không cưỡng cầu.”
Rốt cuộc cuối cùng, lần này không tính là về tay không.
Hai cái hồ lô nhỏ, nhìn có vẻ bán cũng rất không tệ.
Chờ sau khi cầm ra ngoài, chỉ cần cầm chơi trong tay, thì có thể đủ tiền vé rồi, nhìn dáng vẻ này, nếu chơi ra độ bóng, chắc chắn rất đẹp mắt...
Quả thật là quá tinh xảo, quá xinh xắn, quá thích rồi.
Trên mặt lão giả lộ ra một tia phiền muộn, có chút miễn cưỡng cười một tiếng: “Người bạn nhỏ, xin hãy đối xử thật tốt với bọn chúng...”
Chợt một cái gai nhọn chẳng biết xuất hiện lúc nào, bỗng nhiên đâm vào ngón giữa của Tả Tiểu Đa, trong nháy mắt, máu tươi trào ra như thủy triều.
Tuôn trào mạnh mẽ vọt vào trong thân thể hai cái hồ lô nhỏ kia...
Tả Tiểu Đa còn chưa kịp đau kêu một tiếng, mọi chuyện đều đã kết thúc.
Đang lúc Tả Tiểu Đa ngơ ngác ngẩng đầu, lại thấy lão giả kia dùng một đầu ngón tay, chuẩn xác điểm vào mi tâm của Tả Tiểu Đa, một cỗ sinh mệnh lực, tựa như rót vào trong thân thể Tả Tiểu Đa trọn một tòa biển khơi.
“Những thứ này, phải làm để con của ta có thể thuận lợi lớn lên...”
Lông mày Tả Tiểu Đa nhảy múa, cho thêm một chút nữa, cho nhiều một chút nữa...
Sinh mệnh lực như thủy triều.
Dung nhan già nua của lão giả dường như trong nháy mắt già đi mấy nghìn mấy chục nghìn tuổi, khe rãnh trên mặt sâu hơn, ánh mắt mệt mỏi nhìn Tả Tiểu Đa: “Người bạn nhỏ, kính nhờ.”