Mà cũng chỉ có hắn mới có thể tạo ra mối uy hiếp này!
Tuy Tả Tiểu Đa không chú ý, nhưng bản thân Lý Thành Long lại phải chú ý có chừng mực.
Lúc thế này không chú ý thì cũng chẳng có gì đối với Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, nhưng có lúc im lặng không chú ý lại dễ khiến anh em có suy nghĩ gì đó.
Nên Lý Thành Long rời đi.
Quan hệ của lão đại chính là quan hệ của lão đại.
Nếu cần giúp đỡ ta có thể nhờ lão đại giúp đó, sau đó mới có thể dùng cờ hiệu của lão đại đi tìm chú Ngô làm việc.
Nhưng tuyệt không thể tự tùy tiện tìm kiếm bấu víu giao tình.
Đây chính là chuẩn mực sống cùng nhau giữa người và người!
Hay thấy có người giới thiệu anh em của mình với bạn bè mình, sau đó hai người thân thiết nhau gạt người giới thiệu sang một bên…
Kiểu thế này là biểu hiện trẻ trâu cực kỳ.
Cũng cực kỳ ích kỷ, hành vi khiến người ta khinh thường!
Trong cuộc sống này, đối nhân xử thế có thể không vướng víu gì khi ở tầng thấp, nhưng đến độ cao nhất định, một bước sai, một suy nghĩ không ý tứ có thể khiến bản thân dính vào vết nhơ khó tẩy, một khi ngã xuống là vạn kiếp bất phục!
Lý Thành Long rất rõ đạo lý này.
Cho nên hắn để ý, nên hắn tránh đi, duy trì khoảng cách.
“Người anh em này của ngươi được ghê, rất biết cách cư xử.” Ngô Thiết Giang nhìn theo bóng lưng rời đi của Lý Thành Long, vừa uống rượu vừa nói như đang say.
Nhưng ánh mắt lại rất trấn tĩnh.
“Biết đúng mực, biết tiến lùi vừa phải; năng lực cũng đủ, suy nghĩ tỉ mỉ, tư chất cũng siêu hạng, trí tuệ thông suốt, đủ trung thành, có nghĩa khí, chỉ một thứ không có, đó là dã tâm.”
Ngô Thiết Giang nhận xét: “Người thế này khó có được.”
Tả Tiểu Đa im lặng một chốc, nói: “Phù Phù thật sự không tệ.”
Ngô Thiết Giang nhắc nhở: “Nhưng bản thân ngươi phải để ý, không được để hắn có cơ hội nảy sinh bất cứ dã tâm nào. Nếu từ đầu đến cuối tu vi của ngươi vẫn luôn dẫn đầu xa thì có thể không cần suy nghĩ đến điều này. Nhưng nếu có một ngày hắn đuổi theo ngươi rất nhanh, thậm chí đạt đến mức song song nhau…”
Ngô Thiết Giang truyền âm: “Một khi có lúc ấy, nếu ngươi không muốn ồn ào thì dứt khoát rút khỏi đoàn thể của các ngươi. Nếu không, không phải sinh tử chi thù cũng là hài cốt ngươi cũng không còn!”
Tả Tiểu Đa lộ ra nụ cười ngây thơ: “Chú Ngô, bây giờ nhắc nhở những điều này quá sớm rồi.”
Ngô Thiết Giang cười ha ha: “Chúng ta đều sẽ nhìn theo ngươi.”
Tả Tiểu Đa mỉm cười, uống cạn rượu trong ly. Nâng ly đã cạn với Ngô Thiết Giang.
Ngô Thiết Giang cũng cười lớn uống cạn.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Thiết Giang đi, đi khỏi biệt thự, lại thấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã đợi ở trước cửa từ sớm tiễn hắn.
“Đi đây!”
Ngô Thiết Giang vẫy tay, bay đi, trong thoáng chốc hóa thành luồng sáng, biến mất trên không trung.
Nhìn bóng dáng Ngô Thiết Giang biến mất.
Tả Tiểu Niệm nhẹ giọng nói: “Chuyện chú Ngô nói, tuy có vẻ nghĩ hơi nhiều, nhưng bình thường ngươi cũng để ý chút.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Thế giới của người lớn có lúc thật sự rất phức tạp.”
Tả Tiểu Niệm cười cười.
Có những chuyện cần phải chú ý.
Nhưng không thể cứ trông gà hóa cuốc mỗi ngày.
Để mọi chuyện trong lòng, để tâm thái sáng suốt là được rồi!
“Hôm nay ta phải đột phá Hóa Vân rồi.”
Tả Tiểu Đa.
“Bây giờ ngươi áp chế mấy lần rồi?” Tả Tiểu Niệm quan tâm hỏi.
“Ba mươi chín lần rồi.” Tả Tiểu Đa cau mày nói: “Lần này vào Diệt Không Tháp, ta cảm thấy hẳn là có thể áp chế hai lần nữa là cực hạn rồi.”
“Vậy là bốn mươi mốt lần?” Tả Tiểu Niệm giương đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn hắn.
“Đúng vậy. Nhiều nhất cũng là bốn mươi hai lần, nhưng cơ hội áp chế lần thứ bốn mươi hai rất nhỏ, ta chẳng ôm bao nhiêu hi vọng.”
Tả Tiểu Đa khẽ thở dài.
“Cuối cùng Liệt Dương Chi Tâm cũng bị ta hấp thụ hết rồi, bây giờ… thành một viên đá bỏ đi rồi.”
Tả Tiểu Niệm nói: “Nghe nói mấy ngọn Hỏa Sơn lớn nhất có hai ngọn ở khu vực Quan Đông, đợi đến lúc chúng ta có thời gian có thể đi tìm thử xem.”
Tả Tiểu Đa gật đầu.
Sau đó cười ha ha: “May mắn thay Tinh Hồn Ngọc cực phẩm và Tinh Hồn Ngọc thượng phẩmtrong tay chúng ta còn không ít, đủ dùng…”
“... Lúc nào cũng cợt cợt nhả nhả ấy.”
Sau khi Ngô Thiết Giang đi, Tả Tiểu Đa nhờ Lý Thành Long xin nghỉ giúp mình, sau đó xông vào Diệt Không Tháp.
Lần đột phá này.
Tả Tiểu Đa rất xem trọng.
Đám Lý Thành Long đã đột phá Hóa Vân năm ngày rồi.
Mà đối với Tả Tiểu Đa, khoảng cách thời gian bên trong không đơn giản là năm ngày như vậy.
Vì hắn tính theo dòng thời gian trong Diệt Không Tháp.
Trừ hai ngày cùng Ngô Thiết Giang luyện chế binh khí, đột phá của Tả Tiểu Đa bị lùi sáu tháng!
Vì hai ngày bên ngoài thì bên trong Diệt Không Tháp cũng đã là sáu tháng rồi.
Nhưng Tả Tiểu Đa thà lùi thêm vài tháng nữa cũng muốn nền móng hoàn toàn vững chắc!
Mà lần này hắn cũng giống Tả Tiểu Niệm, sau khi dùng toàn bộ linh lực chuyển hóa thành uy năng Viêm Dương Chân Kinh thuần túy nhất mới tiến hành đột phá!
Điều này vô cùng quan trọng.
Tả Tiểu Đa không vội về chuyện cấp tu vi.
Dù bây giờ đám Lý Thành Long đột phá Ngự Thần, Tả Tiểu Đa cũng sẽ không sốt ruột.
Vì hắn biết bản thân đang làm gì.
“Chú Ngô, người nghĩ nhiều rồi.” Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi không khí trong Diệt Không Tháp, chỉ có trong đấy hắn mới chân chính thổ lộ tâm ý của mình đối với mình.
“Lý Thành Long sẽ không tạo ra uy hiếp cho ta, vĩnh viễn sẽ không!”
Tả Tiểu Đa cười cười, hắn rất tự tin về điều này.
Nhưng, tự tin chưa chắc không cần suy nghĩ chút nào, giống như lúc ban đầu mới đến Phong Hải, thăm dò bằng Lan Hương Thảo.
“Ngươi không biết ta sợ chết thế nào… ta dè dặt thế nào đâu.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, cầm tất cả tài nguyên chuẩn bị, trực tiếp dùng một khối Tinh Hồn Ngọc địa tâm, bắt đầu tu luyện, hấp thụ.
Linh khí trong đan điền liên tục bùng lên.
Tả Tiểu Đa cố hết sức đè nén…
Theo thời gian trôi, từng nhóm vận khí hừng hực bừng bừng không ngừng bùng lên, quanh quẩn, trôi nổi ảo diệt trong đan điền.
Tả Tiểu Đa dốc sức thúc động, linh khí dần lên đến mức không thể đè nén được nữa, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn tiếp tục xúc tiến linh khí trong kinh mạch nhanh chóng xoay quanh.