Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1550 - Chương 1549: Kiếp Nạn Đến (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1549: Kiếp nạn đến (2)

Tả Tiểu Niệm hổ thẹn sâu sắc vì tầm nhìn hạn hẹp của mình: Vì cái tên mà không luyện tập thật sự là sai sót cực lớn.

Để áp chế Đa Đa Cẩu, bộ kiếm pháp đó có tên là Miêu Niệm Niệm kiếm hay gì đi nữa thì cũng phải luyện mới được.

Nhiều lắm sau này bộ kiếm pháp này không công bố tên không được thì có thể cứ gọi là “Linh Miêu kiếm pháp”?

Ơ, cái tên này chuẩn đấy, quyết định vậy đi!

Sau khi Tả Tiểu Đa mài giũa xong, cảm thấy sau khi mình đột phá Hóa Vân, chiến lực tăng lên không phải một chút, mà là trên nền tảng vốn có tăng gấp đôi.

Từng đóa vân khí tung bay, sức mạnh đi phát huy trong kinh mạch gấp mấy lần tình trạng sương mù trước đây!

Điều khiến Tả Tiểu Đa vui mừng hơn nữa chính là trong lúc mình thực chiến xác nhận một loại cảm giác “thần thức luyện binh” chân chính.

“Trước Hóa Vân, nói chính xác hẳn là trước Ngự Thần, tất cả nhưng cái gọi là “huyết luyện thần binh” đều chỉ là áo ước một phía của mình, không thể chân chính có được hiệu quả dung luyện thần binh, có thể khiến binh khí tăng chút tà khí, nhưng nói đến khối lượng và sắc bén thì vốn không có ích gì, chí ít không liên quan gì đến ý chính.”

“Chỉ có đến cấp Ngự Thần, linh lực và thần niệm tương liên, mới có thể thật sự uẩn dưỡng thần binh, dùng ý niệm chế ngự binh khí, làm theo ý mình!”

“Ta nghĩ đây mới là chân ý bên trong lần đến này của chú Ngô.”

Tả Tiểu Đa sờ sờ Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, cảm giác sợi thần niệm kia kéo kéo, liên hệ như có như không, loại tín nhiệm lẫn nhau sống còn đó…

“Đúng vậy, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt!”

Cuối cùng Tả Tiểu Đa hiểu rõ một vài chuyện.

Trước đây có thể nghe thấy đám người Văn Hành Thiên nói mấy kiếm khách võ giả tính cách quái gở, cả đời cô độc, chỉ ôm kiếm của mình.

Thật sự cô quạnh, từ sáng đến tôi, quanh năm suốt tháng chỉ nói chuyện với kiếm của mình, nói với kiếm cả đời, tuyệt không phải chuyện đùa!

Trước đây mỗi lần Tả Tiểu Đa nghĩ đến đều có cảm giác buồn cười.

Nhưng bây giờ hắn thật sự hiểu rồi.

Đến bước này, kiếm thật sự có thể là bạn đồng hành!

Một là kề vai hành động, sống chết có nhau, tuyệt không phản bội!

Bảo vệ nhau cả đời, không phải chuyện đùa!

“Thì ra là vậy, thì ra đây mới là chân tướng!”

Tả Tiểu Đa tỉnh ngộ: “Hành vi của nhiều người trong mắt người khác có vẻ rất ngu ngốc khó hiểu, nhưng trên thực tế, là vì những người cười nhạo hắn chưa đạt đến cảnh giới của hắn mà thôi.”

“Nếu có một ngày ta bị nhốt ở một nơi nhiều năm, có thể nói là bị phong ấn rất nhiều năm… chỉ có Miêu Miêu Chùy bên cạnh ta, ta cũng sẽ không cô độc.”

“Vì ta còn có nửa kia.”

“Phỏng chừng nguyên nhân là thế này.”

Tả Tiểu Đa nghiên cứu lại từ đầu mấy loại chùy pháp mình đã học, sau đó lại dùng tâm luyện lại mỗi loại một tuần.

Tả Tiểu Đa trong Diệt Không Tháp đều đã luyện mỗi loại chùy pháp đến thuộc làu, thuộc nằm lòng.

Sau đó hắn lại đặt mục tiêu ở chùy pháp cuối cùng.

Nhật Nguyệt Chùy!

Loại chùy pháp này cũng giống tất cả chùy pháp đã luyện trước đây, chiêu pháp gồm một âm một dương, một cứng một mềm, âm dương giao hội, cứng mềm hòa hợp mới xem như thành công.

Mà kỹ năng như vậy gần như lật đổ nhận thức Tả Tiểu Đa về chùy pháp trước đây…

Tả Tiểu Đa dùng tâm diễn luyện chùy pháp, luyện mãi đến… buổi chiều thời gian thực mới tìm được chút tâm đắc.

“Không biết Nhật Nguyệt chùy pháp này do ai khởi xướng, mỗi chiêu đều là sức mạnh tương đối, lực đạo dùng ở hai bên hoàn toàn tương phản, nếu nói bên trái sắt thép, bên phải lại như mì sợi, là loại đã dưới sắt thép, nếu nói bên trái là lửa cuồn cuộn ngút trời, bên phải là hồng thủy diệt thế… Đây vốn dĩ là bộ võ giày vò con người ta!”

“May mà ta thông minh!”

Lau mồ hôi ra khỏi Diệt Không Tháp.

Tả Tiểu Đa đột phá Hóa Vân, Tả Tiểu Niệm đột phá Ngự Thần.

Mỗi người đều tiến lên một bước!

Với lại bước tiến này cực kỳ lớn!

Nếu so với người khác, bước tiến này lớn hơn, càng ngoài dự tính hơn.

Đến cả bản thân Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cũng đắc chí, hài lòng với bước tiến của mình.

Người yêu bên cạnh, anh em bên cạnh, vô số trưởng bối quan tâm mình ở đây; thời gian thanh xuân tiền đồ vô lượng…

Có một điều không đủ tuyệt vời chính là cha mẹ không ở đây, cảm nhận niềm vui này cùng nhau.

Nhưng không cần gấp, bà Thạch đã chú ý đến hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm từ lâu, thấy hai người đều đã đột phá, bà Thạch cũng vui như nở hoa trong lòng.

Bà Thạch phóng khoáng làm một bàn đồ ăn để chúc mừng hai người Tả Tiểu Niệm thành công.

Buổi tối, Lý Thành Long gọi điện về, hắn đang tìm đọc tài liệu trong trường học, có thể sẽ về rất muộn. Với lại lần này Cao Võ Tiềm Long đề cách, toàn bộ cấp cao của Cao Võ Tiềm Long đều rất phấn khởi, rất xem trọng.

Bây giờ cấp cao gọi Lý Thành Long lên, rõ ràng có ý bồi dưỡng Lý Thành Long về tầm nhìn đại cục ở mấy phương diện này, thảo luận quy tắc toàn trường và rất nhiều chuyện vặt vãnh, rất nhiều chỉnh hợp dữ liệu.

Tả Tiểu Đa cũng không để ý gì chuyện này.

Dù sao, xét về thực lực hiện tại của Phù Phù, địa giới thành Phong Hải này có thể toái là an toàn, ít nguy hiểm.

Huống chi ở cùng đám người Diệp Trường Thanh, Tả Tiểu Đa càng chẳng cần lo lắng gì.

Sau khi rửa mặt thay quần áo bèn phấn khởi kéo tay Tả Tiểu Đa đến tiểu viện của bà Thạch.

Bà Thạch thật sự chuẩn bị rất nhiều món, vừa xem ti vi vừa nhặt rau, bên phòng bếp đã chuẩn bị món ăn ổn thỏa.

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi trên ghế gỗ nhỏ, bắt đầu giúp bà.

Bộ phim đang chiếu trên ti vi là “Trận chiến cuối cùng của Thạch Vân Phong”.

Trên bức tường trong căn phòng nhỏ, chân dung ấn kiếm Thạch Vân Phong cực lớn, dường như đôi mắt đang nhìn vợ mình, nhìn vợ mình đang nói chuyện vui vẻ với đôi nam nữ thiếu niên…

Một cơn gió thổi qua sảnh.

Bức chân dung Thạch Vân Phong bay bay bất định.

Bức tranh thoáng đong đưa, gương mặt vốn cứng rắn điềm tĩnh dường như trở nên tràn đầy lo lắng.

Bức chân dung vang lên phần phật.

Hình như đang thúc giục.

Mau đi! Mau đi!

Trong ti vi, Thạch Vân Phong đã xuất chinh theo quân ngũ, mặc đồ đen che mặt, hắn đi trong đội ngũ mà ánh mắt kiên định.

Bình Luận (0)
Comment