“Tất nhiên, đã khống chế được hoàn toàn từ đời nào rồi.” Bồ Quan Sơn cười lớn.
“Có điều Vân công tử quả là hiểu biết sâu rộng, việc tên Dư Mạc Ngôn đó đột nhiên lao ra cũng có thể cảm nhận được... lão phu không hề ngờ rằng trên người hắn còn có vật chí bảo như Hóa Không Thạch.
Bồ Quan Sơn cười haha, ngay lập ức ánh mắt hừng hực sáng lên: “Thật sự là Hóa Không Thạch trong truyền thuyết?”
Vân Phiêu Lưu nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Các ngươi không biết cũng dễ hiểu thôi, dù sao những thứ như vậy cũng chỉ có trong truyền thuyết, nhưng mà chúng ta thì lại khác.”
“Hai gia tộc Vân, Phong chúng ta đã tồn tại trên đời này bao nhiêu năm rồi? Haha, hai vị lão tổ tông có gì mà không biết chứ?”
Sự tự tin thái quá không chút giấu diếm của Vân Phiêu Lưu toát ra từ trong lời nói: “Trong gia tộc, những miêu tả liên quan đến thứ đồ thần kì này, cơ bản... giữa đại lục rộng lớn không có bất cứ tung tích nào........
“Mà con cháu sau này, cũng phải ghi nhớ cho kĩ, nếu không bảo vật ngay trước mắt lại vô duyên vô cớ vụt mất đi, không phải đáng tiếc sao?”
“Khí tức tồn tại trên người Dư mạc Ngôn vốn đã rất yếu, trong lúc chiến đấu nếu bạo phát trong phút chốc đáng lẽ phải là lúc cảm nhận mạnh nhất, nhưng bỗng chốc lại không cảm ứng được, cho nên, trừ Hóa Không Thạch ra thì không còn cách giải thích nào khác.”
“Mà thứ như Hóa Không Thạch, trong gia tộc chúng ta cũng có đấy, haha.”
Vân Phiêu Lưu nhàn nhạt mỉm cười.
Thực ra trong khoảnh khắc đó, hắn cũng không hề nghĩ tới Hóa Không Thạch, mà là sau khi nghe Phong Vô Ý và Phong Vô Ngân hét lên hắn mới chợt hiểu ra.
Nhưng nó cũng chẳng gây trở ngại gì hắn giả vờ trước mặt Bồ sơn chủ như bây giờ.
Bồ Quan Sơn thở dài nói: “Cứ nói là gia tộc này gia tộc nọ, nhưng những gia tộc lâu năm chân chính, thực sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, lai lịch kiểu này dù ở bất cứ phương diện nào đều có thể biểu hiện ra......”
Vân Phiêu Lưu cười nhạt, một làn gió nhẹ mây bay, hương vị hấp dẫn...
“Hóa Không Thạch này... nếu có thể bắt được Dư Mạc Ngôn...” Bồ Quan Sơn có hơi ghen tị.
“Hóa Không Thạch này, Bồ sơn chủ à, ngươi đừng nghĩ tới nó làm gì nữa.”
Vân Phiêu Lai nở nụ cười nhàn nhạt, ý tứ cao cao tại thượng: “Chỉ sợ cho dù huynh đệ chúng ta trong lúc đao kiếm vô tình cũng khó tránh khỏi tranh đoạt, chuyện này khó kiếm được đồ tốt lắm.”
Ánh mắt hắn thâm sâu đầy ẩn ý nhìn Bồ Quan Sơn.
Ý đồ rất rõ.
Loại dị bảo này, Bồ Quan Sơn ngươi cũng muốn sao? Nghĩ nhiều rồi đó.
Bồ Quan Sơn cười theo, mặt mũi ngượng ngùng.
Hôm nay, Tả Tiểu Đa đã chờ tới tận mười rưỡi, mãi tới khi nhìn thấy Dư Mạc Ngôn gửi “hôm nay an toàn” mới có thể yên tâm.
Xem ra mình tinh thần không yên ổn, đáng ra phải ứng nghiệm ở việc Cao Xảo Nhi gặp nạn, bây giờ có sự giúp đỡ của mình Cao Xảo Nhi đã hóa nguy thành an, vậy thì có lẽ sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Phía Dư Mạc Ngôn chắc chắn là đã an toàn rồi, còn nhóm người Long Vũ Sinh lúc rời đi mình đã xem tướng rồi, sẽ không có nguy hiểm gì.
Vậy là có thể yên tâm rồi.
Đợi tin tức ngày mai của Dư Mạc Ngôn thôi.
Sau đó để điện thoại trên khay trà, nhận tin tức, còn mình thì đi vào Diệt Không Tháp tiếp tục tu luyện.
Bất kể là tu vi hay chùy pháp, Tả Tiểu Đa đều thấy mình có quá nhiều thiếu sót.
Việc tu vi hiện tại của Tả Tiểu Đa đã đạt đến Hóa Vân đỉnh rồi, vân khí của đan điền đã sớm hoàn chỉnh, càng thêm lít nha lít nhít.
Mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cảnh giới Hóa Vân bình thường.
Hóa Vân bình thường trong lúc vận công, trong kinh mạch nhiều nhất chỉ có tầng sương mù mỏng manh bay qua, cách một lúc lại có thêm một tầng, mà vân khí lúc vận hành trong kinh mạch của Tả Tiểu Đa, phải nói là dày tới mức khiến người ta giận sôi, vân khí màu hỏa hồng không ngừng lưu động, cả quá trình không có bất cứ sự dừng lại nào, cũng không có điểm đứt đoạn nào của vân khí.
Toàn bộ Hóa Vân thực thụ có ý nghĩa.
Vẫn là coi Viêm Dương Chân Kinh là cơ bản của Hóa Vân Viêm Dương chân khí.
Chất lượng thế này, so với những võ giả Hóa Vân bình thường, mạnh hơn không chỉ 100 lần.
Còn việc tu luyện Nhật Nguyệt chùy cũng đã đến lúc quan trọng.
“Nhật nguyệt giao thoa, cương nhu kết hợp...”
Tả Tiểu Đa vừa lẩm bẩm vừa cố gắng vận hành hành công pháp của Nhật Nguyệt chùy pháp, bộ tâm pháp này không những có biểu tượng khác biệt với những chùy pháp thông thường khác, tuyến hành công pháp môn của nó cũng vô cùng quái lạ, hoàn toàn khác với Thiên Hồn Mộng Yểm chùy.
“Vẫn mãi không làm được.” Tả Tiểu Đa phiền não nghiên cứu hết lần này đến lần khác: “Mãi vẫn không có cách nào kết hợp hoàn toàn... chuyện này thực sự quá kì lạ.”
Hắn đã có được chút kết quả, nếu nói chút thay đổi nhỏ nhoi thì vẫn có thể làm được, không hề làm khó hắn, nhưng nói cương nhu kết hợp, nhật nguyệt giao hòa một cách hoàn toàn thì nằm ngoài khả năng, khó mà làm được.
“Ta vẫn rất tự tin về kinh mạch của mình, độ rộng và độ dẻo dai của kinh mạch ta thế này nếu không thể làm được, vậy thì, người khác có lẽ càng khó.”
“Người tạo ra bộ chùy pháp này, thực sự có thể thực hiện đến độ nhật nguyệt giao hòa sao? Cương nhu kết hợp sao? Đây là chùy đấy! Còn là một loại chùy với trọng lượng hơn chục ngàn cân, ta không tin được!”
“Nếu vận hành quá mạnh, miễn cưỡng hoàn thành, vận chân thì chính là Thần Hồn nghịch xung, kinh mạch đứt lìa! Còn nếu không vận hành mạnh, thì sao có thể làm được?”
Năng lực kiến thức tu vi của Tả Tiểu Đa bây giờ không hề tầm thường, hắn suy nghĩ cũng vô cùng có lý, càng là sự thật, thì càng sát với thực tế.
Cần phải nói đôi chút về câu chuyện lai lịch của Nhật Nguyệt chùy này.
Người tạo ra Nhật Nguyệt chùy pháp- Lôi Đình Chùy Thần chính là nhân vật cùng thời đại với Tả Trường Lộ, cũng dùng chùy, được biết đến là một nhân tài kiệt xuất tài hoa hơn người ở thời đó, có một khoảng thời gian cùng với Hồng Thủy Đại Vu của Vu tộc là hai đỉnh cao dùng chùy thời đó.
Nhưng với trình độ tu vi ngày càng cao, hắn luôn yếu hơn Hồng Thủy Đại Vu, thậm chí khi đối mặt với nhiều đối thủ cùng cảnh giới hắn vẫn luôn thất bại.