Còn có, mới vừa rồi lao ra có phần dễ dàng, vốn nghĩ tên kia có thể chịu mười mấy chùy của ta mà không hề hấn gì, định dùng hắn làm lá chắn, sau đó tung mình phá vòng vây của những tên khác bằng Nhật Nguyêt Luân Hồi.
Nào ngờ vừa đánh một chùy đã bay.
Nhưng bây giờ chỉ đành đâm lao thì phải theo lao, mặc dù từ nơi này lao ra ngoài phương hướng có chút khác biệt, nhưng chỉ cần chạy thoát là được!
Cao thủ Phi Thiên cảnh thì như thế nào, có thể đuổi kịp Thiên Nguyên độn pháp của ta sao?
Thiên Nguyên độn pháp quả nhiên trâu bò, Tả Tiểu Đa thoát khỏi nguy hiểm, chầm chậm thả chậm tốc độ di chuyển lại.
Không chậm lại cũng không được, Thiên Nguyên độn pháp của cha tặng ta quá ghê gớm. Một khi thi triển, vèo một cái đã mất hút, chạy mất tăm rồi còn đuổi theo gì nữa?
Chẳng phải đám người này lại phải đi về uống trà sao?
Cỏ nhỏ kia sao chưa triển khai hành động?
Đã làm đến nước này rồi, sao vẫn chưa xong nữa?
Phải nói tính toán của Tả Tiểu Đa rất chu toàn.
Hắn dừng lại, làm ra vẻ bị thương, quay đầu gầm lên phẫn nộ: “Công phu… tốt... Tốt lắm... Thật độc ác... Thật hèn hạ... Các ngươi... Ngươi...”
Chưa kịp dứt lời, lập tức quay đầu bước đi lảo đảo.
Đầu bên kia, Vân Phiêu Lưu sửng sốt: “Mới vừa rồi người nào ra tay? Là ai làm?”
Vừa hỏi xong, phía dưới lại có khoảng hai ba mươi người đưa tay lên, vô số chiêu pháp và bí thuật, chỉ không biết người mà Tả Tiểu Đa nói công phu tốt đó là ai!
“Hắn... bị thương thật sao?” Vân Phiêu Lưu mừng thầm trong bụng.
“Bồ Quan Sơn!” Vân Phiêu Lưu trực tiếp ra lệnh: “Toàn lực ứng phó, giết chết hắn!”
Lúc này, không còn xưng hô lễ phép như Bồ sơn chủ, Bồ tiền bối, lão Bồ, mà gọi thẳng tên, trực tiếp ra lệnh, nghiễm nhiên xem Bồ Quan Sơn như thuộc hạ của mình rồi.
Mặt Bồ Quan Sơn không thay đổi, bay vút qua.
Gương mặt Quan Sơn Hà trắng bệch, lảo đảo tới: “Lúc nãy ta liều mạng chịu một đòn... hạ ám khí với hắn...”
Những nghi ngờ trong lòng Vân Phiêu Lưu lập tức biến mất, trong nháy mắt cười tươi như hoa, vô cùng rực rỡ: “Thì ra là như vậy, lão Quan, còn khỏe chứ!”
Quan Sơn Hà hổ thẹn nói: “Chỉ tiếc, trận chiến này… không thể tiếp tục giúp lão Bồ rồi...”
Vừa nói xong, máu tươi không ngừng chảy ra.
Vân Phiêu Lưu vỗ vỗ bả vai hắn: “Ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt. Cho ngươi…đây là một viên kim đan Hoàn Tục Mệnh, hiệu quả chữa thương vô cùng tốt, ăn vào rồi điều tức thật tốt, lấy sức khỏe làm trọng.”
Bên kia, Bồ Quan Sơn đuổi theo bắt đầu đè đánh Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa vừa đánh vừa rút lui, lộ rõ vẻ mất sức, bước đi lảo đảo, trong lúc nguy cấp vội vàng nuốt mấy viên đan dược vào miệng, hành động đó điều bị mọi người nhìn thấy một cách rõ ràng.
Đúng là bị thương!
“Phòng bị khắp nơi, lập vòng vây, khó có cơ hội hắn ở một mình, không được để hắn chạy thoát!” Vân Phiêu Lưu đứng ở giữa chỉ huy, phong thái như một vị đại tướng đang bày mưu tính kế.
“Vâng, công tử.”
Ngay vào lúc này.
Tả Tiểu Đa tung liên tiếp khoảng một trăm chùy, trong miệng quát to một tiếng: “Người trẻ tuổi đứng sau Bồ Quan Sơn là ai?”
Hắn rất tò mò thân phận Vân Phiêu Lưu. Ở thành Bạch Sơn chỉ huy Bồ Quan Sơn? Người này, không tầm thường.
Bồ Quan Sơn giận dữ nói: “Liên quan gì đến ngươi, ngươi quản được sao?”
Điên cuồng múa kiếm trong tay, tiến về phía trước mạnh mẽ như cuồng phong vũ bão.
Từ khi đấu với Tả Tiểu Đa tới nay, đây đã là lưỡi kiếm thứ chín mà Bồ Quan Sơn dùng, thần binh lợi khí hắn cất dấu cả đời, tất cả đều bị hủy trong tay Tả Tiểu Đa.
Giờ phút này, trong tay Bồ Quan Sơn cũng chỉ còn lại thanh kiếm này.
Nói cách khác, một khi lưỡi kiếm này bị hỏng, Bồ Quan Sơn cũng không còn binh khí vừa tay để thay thế nữa rồi.
Vậy nên cũng không dám chống lại đại chuỳ của Tả Tiểu Đa quá mạnh mẽ, chiêu thức nhẹ nhàng linh hoạt, lấy nhu khắc cương, bốn lạng đẩy ngàn cân.
Tả Tiểu Đa vừa phun ra một ngụm máu tươi, nhưng thân thể lại trở nên nhẹ nhàng, vội vàng nhảy thoát ra ngàn trượng, quát lên: “Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, xin lỗi ông đây không tiếp.”
Một lát sau, đột nhiên một thanh kiếm từ trên trời bay tới, mạnh mẽ chặn hướng đi của Tả Tiểu Đa.
“Ầm” một tiếng, Tả Tiểu Đa quăng ra một chùy mạnh mẽ, bay đến chặn kiếm lại, nhưng hắn bị lực phản lại mạnh tới mức khiến cho cơ thể nghiêng ngã, dừng lại tạm thời. Bên kia, tám Phi Thiên của Đạo Minh tản ra tứ phía, hình thành thế bao vây...
“Con mẹ nó!”
Mắt thấy sắp bị đối phương vây kín, đối mặt với đội hình như thế, Tả Tiểu Đa cũng không dám chơi nữa.
Nhanh chóng đập mạnh một chùy làm cho Bồ Quan Sơn lảo đảo lui về phía sau, nhưng ngay sau đó quát lớn một tiếng, cơ thể dần trở nên hư ảo rồi biến mất.
Rõ ràng bóng vẫn đang vung chùy ở chỗ cũ, nhưng cơ thể đã hóa thành ảo ảnh xông ra bốn năm nghìn mét, mờ mờ ảo ảo trong gió tuyết, một tiếng huýt sáo, trong phút chốc, biến mất không dấu tích!
Cũng ngay lúc này, tám cao thủ đã bao vây kín ngay chỗ Tả Tiểu Đa chiến đấu lúc nãy.
Nhưng đã không thấy được Tả Tiểu Đa, bóng cũng biến mất tăm.
Vân Phiêu Lưu nhíu mày, nhìn về phía Bồ Quan Sơn với anh mắt đầy nghi ngờ.
Bồ Quan Sơn đang nỗ lực điều tức, nhưng vẫn là không khống chế được, miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một chùy cuối cùng của Tả Tiểu Đa, lại vận dụng toàn sức lực uy năng hiện có!
Bồ Quan Sơn không ngờ đến sự thay đổi này, bất ngờ không đề phòng, sao có thể chịu đựng được Tả Tiểu Đa từng bước dùng thế như chẻ tre toàn lực tấn công, lập tức chịu thiệt thòi.
Nhưng một màn này trong mắt Vân Phiêu Lưu, lại có nhiều điểm đáng nghi, nhiều đến nỗi sự nghi ngờ trong lòng hắn đột ngột nổi dậy!
“Lão Bồ, mệt rồi sao?” Vân Phiêu Lưu khoác chiếc áo khoác dài trắng như tuyết, tung bay trên không trung, tao nhã, khuôn mặt anh tuấn, giọng nói ôn hòa.
Nhưng mà lời nói ra, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút âm dương quái khí.
“Ta thấy lão Bồ thật sự mệt rồi, ba hôm trước, một mình lão Bồ có thể dồn ép Tả Tiểu Đa, không ngờ hôm nay, lại có thể bị Tả Tiểu Đa một đòn đánh lui... còn bị thương... Sao ta nhớ Tả Tiểu Đa cũng mới bị thương nhỉ, bị thương như vậy, mà còn mạnh hơn so với khi trạng thái bình thường... Này, lão Bồ, ngươi nên chú ý giữ gìn sức khỏe nha!”