Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 1641 - Chương 1640: Sứ Mệnh Của Cỏ Non

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 1640: Sứ mệnh của cỏ non

Vân Phiêu Lưu hòa nhã dễ gần nói.

Bồ Quan Sơn lại chỉ cảm thấy đáy lòng có nỗi khổ không nói nên lời, cố gắng nuốt một ngụm máu xuống, vẻ mặt đau khổ nói: “Vân công tử, thực lực lúc này của Tả Tiểu Đa, hình như đột nhiên tinh thông tiến bộ gấp nhiều lần so với mấy ngày hôm trước...”

Lời này cũng không phải nói bừa, mà là cảm nhận chân thật nhất và trực quan nhất của Bồ Quan Sơn.

Thời gian trước đó, bản thân nhờ vào kinh nghiệm, sức lực, còn có áp chế của cảnh giới, quả thật ép Tả Tiểu Đa rơi xuống thế hạ phong.

Nhưng một đòn vừa rồi của Tả Tiểu Đa, lại làm Bồ Quan Sơn nảy sinh một cảm giác, cho dù là bản thân toàn lực tấn công, chỉ sợ cũng sẽ không đỡ được.

Đó là một loại trực giác võ giả... hoàn toàn không có cách nào chống đỡ, không có cách nào chống cự!

Cũng là ảo giác.... hiện lên trong lòng!

Vân Phiêu Lưu cười ha ha: “Ý của ngươi là, ở ba ngày trước, lực chiến của Tả Tiểu Đa, vẫn không phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà sau ba ngày trải qua tu luyện, thực lực của Tả Tiểu Đa đột nhiên mạnh lên gấp đôi? Thậm chí còn nhiều hơn nữa? Vượt qua cả giới hạn chống đỡ của ngươi? Là ý này sao?”

Bồ Quan Sơn nghiêm túc nói: “Quả thực có cảm giác như vậy.”

Có thể thấy được đôi mắt bình thường của Vân Phiêu Lưu dần trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trở nên hờ hững, thản nhiên nói: “Bồ Quan Sơn, chẵng lẽ ngươi vẫn cho rằng ngươi còn có thể có đường lui sao? Ngươi cho là chuyện đến nước này rồi, vẫn còn có thể lần nữa nhận được sự cảm thông của cấp cao ở đại lục Tinh Hồn sao? Sau này, ngươi vẫn có thể tiếp tục làm thành chủ thành Bạch Sơn sao?”

“Cho nên, ngươi mới bịa ra những lời nói dối này?”

Vân Phiêu Lưu nở nụ cười lạnh lùng: “Trong ba ngày, bất luận là cảnh giới gì đều không có đột phá, sức mạnh chiến lực lại có thể tăng mấy lần... Bồ Quan Sơn, ha ha ha... Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Vân Phiêu Lưu ta không có học võ, không luyện công? Độ chính xác của những lời ngươi nói vừa rồi, tự bản thân ngươi... tin được sao?”

Vẻ mặt Bồ Quan Sơn tối sầm: “Ta biết là công tử không tin, chính ta cũng cảm thấy chuyện này rất khó tưởng tượng, khó có thể lấy được sự tín nhiệm của người khác... Nhưng loại chuyện không có khả năng này, lại chắc chắn là sự thật. Thực lực của Tả Tiểu Đa, chính xác quả thật đã tăng lên, còn tăng thêm rất nhiều, tăng đến trình độ đủ để áp chế ta.”

Phong Vô Ngân nở nụ cười thản nhiên, Vân Phiêu Lưu cũng thản nhiên cười.

Hai người đồng thời liếc nhìn Bồ Quan Sơn, không nói gì nữa.

Lão già, trong lòng ngươi có suy nghĩ gì, thật sự cho rằng chúng ta không nhìn ra?

Ngươi đã đến nước này rồi, lại còn dám ngụy biện, cho là chúng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

Thật quá ngây thơ rồi!

Bồ Quan Sơn gấp gáp đuổi theo: “Vân thiếu, ta nói thật đó.”

Vân Phiêu Lưu thản nhiên: “Đợi chừng nào ngươi tóm được Tả Tiểu Đa, tất nhiên ta sẽ tin những lời ngươi nói đều là thật. Trận chiến ở đại điện ban nãy, giao chiến ngắn ngủi, phó thành chủ Quan Sơn Hà, đánh cược Tả Tiểu Đa bị thương nặng đến tính mạng, vốn tưởng rằng có thể kết liễu tên này, không ngờ tới, đến lượt ngươi, lại xảy ra việc ngoài ý muốn, ha ha...”

Quay đầu bước đi.

Bồ Quan Sơn đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Vân Phiêu Lưu đi xa, đột nhiên toàn thân lạnh buốt.

Quan Sơn Hà thở dài, đi đến bên cạnh hắn, nói: “Lão đại, phải chăng ngươi... có cách khác?”

Bồ Quan Sơn cực kỳ oan uổng kêu lên: “Ta còn có thể có cách gì? Từ trước đến nay đều là ta chủ trì, ta đã chôn vùi thành đô Bạch Sơn rồi... Ta còn có thể có cách gì sao?”

Quan Sơn Hà thở dài một tiếng, nói: “Lão đại, sự thật là hôm nay ngươi làm quá mức rõ ràng... sức lực của Vân thiếu bọn họ, bây giờ chúng ta không thể chống đỡ, đừng để bị mất mặt, mất nhân tình, vậy thì chúng ta cái gì cũng không còn.”

Cơ trên mặt Bồ Quan Sơn vặn vẹo.

“Lão Quan, ta có một câu muốn nói, ta không có giả bộ, ngay cả ngươi cũng không tin ta?!” Bồ Quan Sơn cắn răng.

“Được, được...” Quan Sơn Hà dìu đỡ Bồ Quan Sơn, có hơi qua loa lấy lệ nói: “Ta tin ngươi.”

Bồ Quan Sơn: “...”

M* kiếp, đây là ngươi tin tưởng ta à?

Đây là giọng điệu tin tưởng ta của ngươi?!

...

Bên hông đại điện.

Một bóng dáng xanh biếc không có người chú ý, đang dọc theo khe tường, quật cường tiến về phía trước, chỉ cần có bất cứ con đường nào, bất luận là khe hở nào, cọng cỏ non sẽ nhân cơ hội đi vào, từng bước từng bước dựa theo cảm ứng trong lòng, hướng về phía trước tìm kiếm.

Thời gian dần qua, cọng cỏ non đã tiến vào bên trong đại điện, đi vào tầng hầm dưới mặt đất, đến khu vực này, người bảo vệ của thành Bạch Sơn càng nhiều hơn.

Cho dù cỏ non đang ở chỗ tối, tầm mắt không rõ, nhưng số người ở đây quá nhiều, được ít mất nhiều, không thể không đề phòng.

Kiến trúc bên trên thành Bạch Sơn, gần như hoàn toàn sụp đổ, cư dân nơi đây, hầu như đều chen chúc dưới tầng hầm này!

Phiến lá cỏ non lắc lư, quật cường tinh tế dùng rễ cây, chèo chống, hướng về phía mà cảm giác càng lúc càng mãnh liệt... có một con đường ở trong đó, nó im hơi lặng tiếng trượt tới.

Chính là chỗ này, tìm được rồi, tìm được rồi.

Vậy hơi thở của mục tiêu trong cảm giác, chính là ở chỗ này, ngay phía trước.

Cỏ non nhìn một cái cửa sổ nho nhỏ ở bên trên, chậm rãi di chuyển về hướng bên kia, từng chút từng chút, từng bước nhỏ xíu...

Đúng lúc này.

Một người vội vã chạy đến, trong miệng hô to: “Bên trên lại đánh nhau rồi...”

Một cái chân to, vừa vặn giẫm lên nửa thân của cỏ non!

Cỏ non run rẩy mãnh liệt một trận, một nửa phiến lá lập tức héo rụi.

Nửa thân kể cả rễ cây, bị một cước này giẫm dính lên phiến đá.

Cỏ non run run nhè nhẹ, nhưng lại lung lay dùng sức, loạng choạng, dùng bộ phận rễ cây còn có thể hoạt động, giãy dụa thoát ra khỏi đống đã bị giẫm bẹp đó.

Nó dùng sức như vậy, vùng vẫy như vậy. Dùng cả sinh mạng để giãy dụa.

Sau một hồi lâu....

Cuối cùng... Nửa thân, lưu lại trên mặt đất kia; chỉ có hai phiến lá, kéo theo rễ cây ngắn gần như đã bị mài mòn hết, gian nan đi đến dưới bước tường kia, tiếp theo, chính là trèo lên trên, đi vào, tìm kiếm Độc Cô Nhạn Nhi!

Nhưng sức lực còn lại của cỏ non, lại bởi vì tai nạn vừa nãy đã gần như tiêu hao hết sạch.

Bình Luận (0)
Comment