Nó đã không còn sức lực để leo lên.
Hai phiến lá rũ xuống, cỏ non uể oải chán nản núp ở góc tường. Nhưng nó cũng không từ bỏ, nó đang đợi.
Một người đi đến...
Lại một người đi qua...
Từ đầu đến cuối cỏ non vẫn không nhúc nhích.
Lại qua một lúc, có người lại vội vã chạy đến: “Tầng cao lại lần nữa đánh lui Tả Tiểu Đa kia... thành chủ bọn họ đều rất mệt, mọi người muốn chống đỡ, chống một lúc, từ đầu đến cuối chúng ta vẫn thắng lợi, là thành Bạch Sơn thắng!”
Một cái chân to, kèm theo một đống băng tuyết, từ bên cạnh cỏ non, lướt qua, một viên băng tuyết, lại trùng hợp rơi vào chỗ này.
Thân thể cỏ non phát run, duỗi phần rễ cây bị mài mòn nghiêm trọng vào trong viên băng tuyết.
Băng tuyết, sẽ bào mòn sinh lực của cỏ non nhanh hơn.
Nhưng mà... Băng tuyết trơn trượt, lại cũng có thể tăng nhanh tốc độ của cỏ non.
Rễ cây của cỏ non bị thương rất nặng, ngâm trong băng tuyết một lúc, sau đó dính theo vài giọt sương tuyết, rút trở về.
Run rẩy, kiên quyết bò trên mặt tường.
Có băng tuyết giúp làm trơn trong thời gian ngắn... Cỏ non tựa như thằn lằn bò lên, rốt cuộc, cuối cùng... cuối cùng hai phiến lá cũng chụp được lên bệ cửa sổ...
Độc Cô Nhạn Nhi vẫn ngồi buồn bã trong căn phòng nhỏ, lòng nóng như lửa đốt.
Ở đây là dưới lòng đất, tiếng động ở bên ngoài, nghe rất nhỏ, chỉ có tiếng động vô cùng lớn, cực kỳ chấn động, mới có thể nghe được.
Cũng may mà Tả Tiểu Đa không ngừng chiến đấu, gây nên tiếng động, có thể nói là kinh thiên động địa, mới có thể thỉnh thoảng truyền đến nơi này.
Độc Cô Nhạn Nhi mới có thể liên tục nghe được chút ít, biết rõ các bạn của mình vẫn đang không ngừng cố gắng tìm cách cứu mình.
Độc Cô Nhạn Nhi không ngừng cầu nguyện.
“Các ngươi nhất định phải bình an.”
“Các ngươi nhất định phải khỏe mạnh.”
“Mạc Ngôn, ngươi nhất định phải bình an sống sót.”
“Thật hy vọng có thể gặp lại các ngươi...”
Lúc nàng đang cầu nguyện, đột nhiên cảm giác, hình như có cái gì đó nhỏ nhỏ, giống như có vật gì đó, lấp lóe ở cửa sổ?
Nhưng nhìn kỹ lại, rõ ràng là không có gì.
Không khỏi cười thầm tố chất thần kinh của mình.
Bị nhốt ở nơi này lâu như vậy, lại có thể xuất hiện ảo giác.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên cảm thấy dưới chân có cảm giác khác thường...
Cuối đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy một ngọn cỏ non xanh biếc, đang rơi ở bên chân mình, chỉ có hai phiến lá, đang choáng váng, lại còn đang lắc lư.
Cỏ non?
Ở nơi này, sao lại xuất hiện cỏ non?
Độc Cô Nhạn Nhi tò mò ngồi xổm xuống, nhìn phần xanh biếc không còn nhiều lắm, vừa nhìn thấy, đã có cảm giác sức sống dồi dào, vô cùng thích cỏ non, sinh lòng thương tiếc, lẩm bẩm nói: “Tại sao ở đây lại xuất hiện cỏ non?”
Nhưng vào lúc đó, Độc Cô Nhạn Nhi có nằm mơ cũng không nghĩ tới tình cảnh đột nhiên xảy ra này.
Cỏ non mềm yếu trên mặt đất, bỗng nhiên nhảy lên một cái.
Cỏ non, nhảy lên!
Con mắt Độc Cô Nhạn Nhi trừng lớn!
Sau đó nhìn thấy cỏ non đã đi đến bàn tay mình, đứng trên lòng bàn tay!
Theo sau đó, phiến lá của cỏ non càng lắc lư dữ dội.
Tiếp đó, một giọt máu tươi nhỏ xuống trong lòng bàn tay của Độc Cô Nhạn Nhi.
Lòng của Độc Cô Nhạn Nhi đột nhiên chấn động, lẽ nào, đây là... máu của Dư Mạc Ngôn?
Nếu không thì sao ta có thể có cảm nhận được?
Trong chốc lát, trong lòng của Độc Cô Nhạn Nhi, dường như vang lên tiếng của Dư Mạc Ngôn.
“Mở ra con đường song tâm!”
Loại cảm giác này, lại rõ ràng như vậy, chân thật như vậy.
Độc Cô Nhạn Nhi nhẹ giọng hoảng sợ kêu một tiếng: “Cỏ non... ngươi, vậy là ngươi đến đây đưa tin sao?”
Cỏ non đứng trên lòng bàn tay của Độc Cô Nhạn Nhi, phiến lá thoáng vung vẫy, nó lúc này, đã hữu khí vô lực, khó mà tiếp tục.
Nó đã tiêu hao hết sinh lực cuối cùng, nhớ lại ký ức cả cuộc đời ngắn ngủi của mình... một chút trí nhớ, thông qua cảm ứng tâm linh, truyền ra ngoài!
Truyền cho... ân nhân đã điểm hóa cho mình!
Sau đó, dưới ánh mắt không thể tin nổi của Độc Cô Nhạn Nhi....
Một cây cỏ non xanh biếc... dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng khô héo.
Ánh mắt Độc Cô Nhạn Nhi hiện lên vẻ không thể tin được, cùng vẻ đau lòng, cỏ non trong chớp mắt đã mất đi màu xanh lá, trở nên khô héo, biến thành màu nâu đen.
Phiến lá cũng theo đó cuộn lại, héo tàn, rễ cây bỗng nhiên khô quắt.
Yên lặng... mất đi tất cả sinh lực.
Sứ mệnh của nó, đã hoàn thành; đoạn đường gian khổ này, chính là một đời của cỏ non. Trong lúc bị người ta giẫm đạp, khiến cho sinh mạng vốn kéo dài được sáu tiếng của nó, chỉ còn lại chưa đến hai tiếng.
Nó im hơi lặng tiếng tan biến, không có ai biết, cây cỏ này, thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, đã nghĩ cái gì.
Nhưng nó, đã hoàn thành sứ mệnh của cả đời này.
Trong lòng bàn tay của Độc Cô Nhạn Nhi, chỉ còn lưu lại một nhánh cỏ khô héo như là đã phơi khô rất lâu.
Chỉ là, dưới sự căng thẳng của Độc Cô Nhạn Nhi, từng hơi thở chạm đến cỏ non khô héo, nhánh cỏ trong nháy mắt tan rã, tan thành bột phấn...
Đột nhiên, trong lòng Độc Cô Nhạn Nhi cảm thấy đau xót.
Ngẩn ngơ nhìn cỏ non đã nát vụn, hóa thành hư không, lòng bàn tay chỉ còn lại chút mảnh vụn.
Trong phút chốc chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, nước mắt không nhịn được tràn mi.
Nắm chặt lòng bàn tay, giữ lại chút mạnh vụn cuối cùng này trong lòng bàn tay, khẽ nghẹn ngào, nói: “Cảm ơn ngươi, cỏ non.”
Độc Cô Nhạn Nhi lấy ra một chiếc khăn tay, quý trọng cất lại mảnh vụn, mang theo bên mình, cất giữ cẩn thận.
Sau đó, dựa theo thông tin cỏ non mang đến, mở ra Bỉ Dực Song Tâm, thông đạo đồng tâm.
Một lúc sau.
Nàng lập tức cảm nhận được Dư Mạc Ngôn đang gọi mình.
“Nhạn Nhi? Chị Nhạn Nhi?”
Lại lần nữa nghe được âm thanh của người trong lòng, nước mắt Độc Cô Nhạn Nhi lần nữa tuôn rơi, ép buộc bản thân ổn định tâm trạng, khống chế toàn bộ tâm ý của mình, tâm linh truyền âm nói: “Ta đây, Mac Ngôn, ngươi thế nào rồi?”
Dáng vẻ Dư Mạc Ngôn ở bên kia cực kỳ vui vẻ: “Tốt, rất tốt, ngươi có sao không?”