Câu này thật là, khiến chúng ta... khụ khụ, thật là kinh ngạc, thật ngưỡng mộ với... địa vị gia đình của lão đại.
Còn Tả Tiểu Đa nghe xong vội vàng chạy ra ngay lập tức: “Đợi chút đợi chút... ta ở đây...”
Còn để cô nàng này nói tiếp, địa vị trong nhà của ta có khi lại đại cáo thiên hạ mất, vội vàng hét lên, nói: “Ta có thể làm chủ...”
Nhưng bên Bồ Quan Sơn đã phun ra một ngụm máu.
Tả Tiểu Niệm nói thì cứ nói, đôi tay thì không hề dừng lại, Đoạt Linh kiếm dùng toàn bộ sức lực, còn Bồ Quan Sơn, với tư cách là thành chủ của thành Bạch Sơn, theo lý tất nhiên phải tiên phong, đứng mũi chịu sào!
Hắn vốn dĩ bị thương rất nặng còn chưa khỏi, lại trực tiếp đối mặt với kiếm khí toàn lực của Tả Tiểu Niệm, chưa chiến đã sợ, sao có thể đánh lại?
Khi hắn cố hết sức chống đỡ thì bị đánh bay lên không trung, máu từ miệng phun ra, khi tới giữa không trung thì biến thành một búi băng màu đỏ như máu, rơi xuống từng khối từng khối một.
Sau đó, hắn mới nghe thấy tiếng kêu của Tả Tiểu Đa.
Bồ Quan Sơn tức giận đến chết đi sống lại, sao ngươi không xuất hiện sớm chút hả!
Cho dù chỉ xuất hiện sớm một giây, ông đây cũng không phải gánh một nhát kiếm này!
Tả Tiểu Đa lo lắng lao vào không trung, vèo một tiếng ngăn cản ba tên cao thủ Phi Thiên khác đang chuẩn bị vây lại tấn công Tả Tiểu Niệm, giận dữ nói: “Làm gì? Muốn lấy đông thắng ít hả? Rốt cuộc các ngươi tới đây làm gì?
Vừa nói, khuôn mặt như nước lặng, nét thấp thỏm trong vẻ uy nghiêm nói với Tả Tiểu Niệm: “Còn không lui xuống!”
Sao lại nói với ta?
Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, suýt nữa muốn một cước đạp hắn xuống, nhưng đang trước mặt nhiều người, vẫn là phải cho hắn chút mặt mũi.
Ấm ức nói: “Được rồi.”
Vèo một cái đã bay xuống.
Tả Tiểu Đa vốn đang rất lo lắng, thấy Tả Tiểu Niệm thực sự lui xuống, hắn đột nhiên bừng bừng sức sống, cảm giác khí chất của một nam nhi vai u thịt bắp của mình đã đạt đến cực điểm bùng nổ, ngay khoảnh khắc hắn lắc đầu ngoắc đuôi, khí thế đột nhiên phóng lên trời.
Dưới ánh mắt của mọi người.
Đột nhiên trên người Tả Tiểu Đa tỏa ra một khí thế bức người “trong thiên hạ ngoài ta còn ai”.
Trực tiếp hừng hực sôi trào, cuồn cuộn tỏa ra.
Tả Tiểu Đa lúc này mang theo khí thế ngập trời như Hồng Thủy Đại Vu, kinh thiên động địa!
Nếu có cấp cao ở đây, e rằng sẽ thật sự cảm thán một câu: đứa trẻ này, tương lai nhất định sẽ mang phong thái vô địch thiên hạ!
Không ai có thể ngờ rằng khí thế lớn như vậy thực ra là do vợ cho hắn thể diện một lần, chỉ có thế mà thôi...
Quan Sơn Hà nổi giận bừng bừng, quát tháo ầm ĩ như sấm: “Tả Tiểu Đa, các ngươi có ý gì? Lần này chúng ta đến đây là mang theo thành ý mới đến. Mặc dù vừa rồi chúng ta đã phá vỡ trận pháp che chắn của ngươi, nhưng sau đó không hề ra tay sát hại lần nữa. Nếu không, với mấy người các ngươi đây có thể sống sót được bao nhiêu người? Đây đã là thiện ý lớn nhất, tình cảm cảm động trời xanh rồi, các ngươi vừa đến đã hủy diệt thành Bạch Sơn chúng ta, bây giờ chúng ta đến đây nói chuyện đầy thành ý các ngươi lại trực tiếp ra tay độc ác, không thấy quá đáng lắm sao?”
Tả Tiểu Đa haha cười lớn: “Ngươi đang nói lý lẽ với ta sao? Ngươi lại đi nói lý lẽ với ta cơ đấy?”
Quan Sơn Hà tức giận: “Lẽ nào ngươi không nói lý lẽ sao?”
“Ahahahahhaha.... “ Tả Tiểu Đa ngẩng đầu lên trời mang theo sự hung hăng ngang ngược của nhân vật phản diện cười lớn: “Ngươi cũng không ra ngoài nghe ngóng thử, cả đời này của Tả Tiểu Đa ta có khi nào nói lý bao giờ chưa!”
Câu nói này, đừng nói là Quan Sơn Hà, cả hai Phi Thiên của Đạo Minh kia cũng ngơ ra, còn mơ hồ có chút ngớ ngẩn.
Cài này có gì đó không đúng lắm!
Không, không phải không đúng lắm, mà là sai quá sai!
Chúng ta chỉ trích ngươi là có căn cứ đàng hoàng, miệng thì liên tục thể hiện thiện chí nhưng thực chất là đang lánh nặng tìm nhẹ, bịt tai trộm chuông, bất cứ ai cũng biết cũng hiểu cũng rõ rằng lý lẽ đều ở chỗ các ngươi!
Khi lý lẽ không nằm ở phía ngươi, ngươi không nói lý lẽ còn nghe được, nhưng khi rõ ràng lý lẽ nằm ở phía ngươi, vậy mà ngươi cũng không nói lý?
Đây lại là lý lẽ gì vậy?
“Khỏi cần do dự, các ngươi nghe rất đúng! Không lệch đi phân nào cả!”
Tả Tiểu Đa cười ngông cuồng: “Lý lẽ không ở chỗ ta, ta hiển nhiên sẽ không nói lý với ngươi, là vì ta nói không lại.”
Lương tâm ta cắn rứt lắm, chỉ có thể giao phó tất cả cho nắm đấm của ta thôi! Khi lý lẽ đứng về phía ta, ta thậm chí chả cần phải nói lý nói lẽ làm gì cả, ngoài việc nó không cần thiết ra, cuối cùng mọi thứ vẫn phải giao hết cho nắm đấm!”
“Bất kể cái đúng nằm ở phía ai thì cuối cùng không phải vẫn phải chiến một trận sao? Giả vờ giả vịt gì ở đây?”
Tả Tiểu Đa nghiêng đầu, lôi ra cái thái độ không sợ trời không sợ đất, lắc lắc cổ: “Nói đi, các ngươi muốn làm thế nào?!”
Ba người đối diện thật lâu không nói nên lời!
Con mẹ nó... ông đây lần đầu tiên trong đời diện kiến kiểu người như ngươi đây!
Quan Sơn Hà hít một hơi thật sâu, hét lên: “Tả Tiểu Đa, ngươi đừng quá ngông cuồng!”
Tả Tiểu Đa: “Ta cứ ngông nguồng vậy đấy, sao nào?!”
“Ngươi ngông cuồng quá rồi! Làm người đừng có mà kiêu ngạo!”
“Ta đương nhiên có quyền kiêu ngạo!”
Bên dưới, hiệu trưởng Hàn Vạn Khuê nghe ra có chút không đúng... Đây... chết tiệt... ý gì vậy?
Sau này, xem ra phải kiến nghị với vị trí lãnh đạo cao nhất của Cao Vũ, không thể gọi là hiệu trưởng nữa, đổi tên thành “hiệu đầu” thì thế nào?
Trên không trung, ngông cuồng bốp chát với nhau tận nửa phút.
Quan Sơn Hà tức giận đến mức khóe miệng giật giật, Tả Tiểu Đa càng ngày càng hiên ngang bất phàm, không hề coi là ngông, ngược lại khí thế hừng hực, sĩ khí tăng cao.
“Rốt cuộc muốn thế nào!?”
Tả Tiểu Đa gầm lên, âm thanh như sấm dậy: “Nói! Đừng có ấp a ấp úng như đàn bà con gái vậy!”
Người nói vô tình, người nghe để tâm.
Bên dưới, trong đội ngũ giảng viên và nhân viên của Cao Võ Ngọc Dương, rất nhiều ông già hiểu được thâm ý, trên mặt bỗng chốc cứng ngắc rất không tự nhiên.